Ầm một tiếng, viên đá lớn đã đập mạnh lên trên lớp băng, nhưng không bao lâu sau lớp băng bị viên đá đập trúng đã tách ra, viên đá trên lớp băng đã rơi xuống lòng nước sông lạnh buốt.
Chương Nặc nhìn thấy thế cau mày: "Ta biết ngay ở dưới đó không đóng thành lớp băng dày mà."
"Con suối này sâu bao nhiêu?" Tô Oanh nhìn mặt sông hỏi.
"Nơi sâu nhất không quá đỉnh đầu."
Sâu như thế xe ngựa chắc chắn không qua được, nếu vẫn muốn đi tiếp thì chỉ có thể dùng thuyền phá băng đi qua.
Tô Oanh không muốn nói trong không gian của nàng có một tàu chiến nhỏ...
Nàng từ từ quay đầu lại nhìn Chương Nặc vẫn đang buồn phiền đứng ở bên sông, khó xử cau mày.
Một lúc sau, Chương Nặc rơi vào trong tuyết.
Sau khi Tô Oanh xác nhận người đã hôn mê, lập tức bước vào không gian lôi thuyền chiến lên mặt nước, sức nặng của thuyền chiến nhanh chóng phá vỡ lớp băng trên đó.
Tô Oanh vác Chương Nặc lên vai, bỏ hắn ta lên thuyền chiến sau đó tháo dây ngựa rồi kéo ngựa lên, đem hết hành lý lên thuyền, còn xe ngựa... Bỏ tạm vào không gian.
Sau khi làm xong tất cả, Tô Oanh nhảy lên thuyền chiến, bật công tắc lên lái về phía trước.
Băng trên mặt sông rất mỏng, vốn dĩ không chịu nổi tác động của thuyền chiến, nhanh chóng bị vỡ ra, hơn nữa mặt sông không rộng nên rất nhanh nàng đã đến bờ bên kia.
Nàng nhảy xuống, kéo ngựa xuống, sau đó xếp hành lý và vác Chương Nặc lên thân ngựa mới bỏ thuyền chiến vào lại không gian.
Bờ bên kia sông chỉ có một con đường, khi nãy Chương Nặc cũng nói đi qua con sông nhỏ này sau đó vượt qua khe núi là đến.
Tô Oanh dắt ngựa đi vào khe núi.
Chương Nặc thấy lạnh nên tỉnh dậy, hắn ta ngồi trên lưng ngựa run cầm cập, mở mắt ra phát hiện mình đang ở trên lưng ngựa, còn Tô Oanh đang dắt ngựa!
Chương Nặc nhanh chóng ngồi dậy, vừa động đậy, hắn ta đã cảm thấy cổ hơi đau nhức, hắn ta còn nhớ khi nãy hắn ta đang nghĩ cách đi qua con sông nhỏ, nhưng không biết tại sao cổ đột nhiên đau đớn, hắn ta ngất đi, tỉnh dậy đã thấy mình ở trên lưng ngựa.
"Tô, Tô thành chủ?"
Tô Oanh quay đầu lại nhìn hắn ta, sắc mặt không chút khác thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ: "Tỉnh rồi?"
Chương Nặc gật đầu: "Tỉnh, tỉnh rồi, Tô Thành chủ, có phải chúng... Ta đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Sắc mặt Tô Oanh không thay đổi: "Ồ, ngươi bị khỉ đánh ngất."
Chương Nặc kinh ngạc, bị khỉ đánh ngất sao?
Xung quanh khe núi có một vài con khỉ hung dữ nhưng những con khỉ đó sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.
Chương Nặc nhìn bốn phía, xác nhận đây chính là khe núi đối diện con sông nhỏ, hắn ta lại càng kinh ngạc hơn, sao hắn ta mới ngất một lúc mà bọn họ đã sang đến đây rồi? Xe ngựa đâu?
"Tô thành chủ, chúng ta sang đây bằng cách nào vậy?"
Tô Oanh nhẹ giọng nói: "Ta tìm thấy một chỗ khá nông, khiêng ngươi đi qua, không cần xe ngựa nữa."
Chương Nặc: ?
Chương Nặc chìm trong kinh ngạc một lúc lâu, thực sự hắn ta không nghĩ ra rốt cuộc Tô Oanh làm thế nào để khiêng hắn ta sau đó lại dắt ngựa qua sông?
Khi nãy Tô thành chủ đúng là mặc bộ y phục này phải không? Không sai phải không?
Hay hắn ta nhớ nhầm rồi?
Chương Nặc bắt đầu hoài nghi nhân sinh...
Tô Oanh không thèm để ý hắn ta có nghi ngờ nhân sinh hay không bởi vì cho dù hắn ta nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra thuyền chiến là cái gì.
Cho nên có nhiều thứ nàng chỉ cần nói rất chắc chắn thì đã đủ để hắn ta nghi ngờ nhân sinh rồi!
"Khe núi này cần đi bao lâu?"
Chương Nặc khôi phục tinh thần nói: "Con đường này đi rất thuận lợi, chắc chúng ta sẽ tới trước khi trời tối."
Nói xong, hắn ta mới nhận ra mình đang ở trên lưng ngựa, hắn ta lật người nhảy xuống: "Tô thành chủ, người lên ngựa đi, để ta dắt ngựa cho."
Tô Oanh cũng không từ chối, sau khi giao dây cương cho hắn ta thì nhảy lên ngựa, tuy xe ngựa chòng chành nhưng ở nơi băng tuyết ngập trời này, ngồi xe ngựa vẫn thoải mái hơn, nếu không phải phải tên nhóc này quá hiểu về nơi này thì nàng cũng không cần bỏ xe ngựa vào không gian.