"Trời mùa đông lạnh thế này mà chạy tới đây?" Có thể thấy, nam nhân trung niên này cảnh giác hơn bọn họ nghĩ.
"Đúng vậy, đột nhiên nhà ta trở nên nhiều người hơn, đến một miếng thịt cũng không có để ăn, thực sự không thể nói nổi." Tô Oanh mở một túi vàng được lấy ra từ trên người: "Bọn ta không cướp, mà sẽ trả tiền."
Tô Oanh vừa nói xong, đám tộc nhân đó đều cười lên.
Dường như lúc nói lời này Tô Oanh không biết tự lượng sức vậy.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua nàng một cái: "Nếu đã như thế, vậy thì đi theo bọn ta đi."
Nam nhân trung niên để cho Tô Oanh đi theo sau bọn hắn, đàn bò lại đi theo sau Tô Oanh bọn họ, đoàn người tạo thành một đội hình trông vô cùng kỳ quái.
Chương Nặc không lừa nàng, sau khi đi qua đoạn hẻm núi cuối cùng, cả một vùng toàn nhà bạt màu tuyết hiện lên trước mắt.
Nhà bạt giống như mỗi cây nấm nở ra ở dưới hẻm núi, vừa trắng vừa mê người.
Lúc này, sắc trời đã dần tối xuống, bên ngoài bộ tộc có đốt chậu than lên để chiếu sáng.
Có mấy thanh niên cưỡi ngựa lùa đàn bò đến chỗ phía sau nhà bạt, cụ thể là chỗ nào, Tô Oanh không hề đi theo nhìn, mà chỉ đi theo bọn họ vào nhà bạt.
Chương Nặc trở về chỗ này lần nữa, trên mặt ít nhiều cũng mang theo vẻ phiền muộn, giống như nhớ đến chuyện lúc trước.
"Nơi này vẫn giống như lúc trước, không có gì thay đổi."
Nam nhân trung niên dùng ngôn ngữ bọn họ không hiểu nói chuyện với Trát Lâm ở bên cạnh mấy câu, Trát Lâm gật gật đầu, rồi đưa Tô Oanh bọn họ đến một cái nhà bạt không có người.
Vừa bước vào bên trong, Tô Oanh đã cảm thấy nhiệt độ bên trong ấm hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Sau khi Trát Lâm để bọn họ đợi ở trong này trước thì quay người đi ra ngoài.
Bên trong nhà bạt được bày biện rất đơn giản, bên trong có một cái bàn thấp, dưới đất còn trải da lông không biết là của con gì, ngồi lên vô cùng ấm áp, bên cạnh còn có cái ghế thấp, đằng sau đặt một cái bàn, bên trên có mấy cái bát và ấm nước đun trên cái bếp lò, đã không còn thứ gì khác nữa.
"Cái nhà bạt này dùng cái gì để làm vậy?" Không chỉ tránh gió mà còn ấm áp nữa.
"À, cái khung này dùng gỗ để làm, sau khi dùng gỗ dựng thành khung thì bọn họ sẽ tìm rất nhiều cỏ khô, sau đó trộn lẫn cỏ khô và đất sét rồi trát lên cái khung, đảm bảo sẽ không có gió lùa vào, sau đó lại dán thêm lá cây to lên trên, rồi lại tiếp tục trát thêm hỗn hợp cỏ khô và đất sét, Tô thành chủ có thể nhìn thấy, thực ra trong này không lớn, nhưng cả cái nhà này lại không nhỏ, chính là bởi vì độ dày khá là dày."
Tô Oanh hiểu ra, chẳng trách lại ấm như thế, thì ra là vì làm chắn gió cách tầng tốt.
Hai người đang đánh giá bốn phía, thì cái rèm của nhà bạt bị người khác vén lên, một nữ tử trên đầu tết đầy bím tóc màu sắc, có đôi mắt vừa to vừa tròn bước vào trong.
Lúc nhìn thấy Chương Nặc, trên mặt lộ ra một nụ cười to, trực tiếp nhào vào trong lòng của Chương Nặc.
"Nặc, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi."
Chương Nặc bị nàng nhảy ồm vào trong lòng, trực tiếp ngã xuống đất, tới lúc hắn hồi thần lại thì dùng lực tách người trên cơ thể ra.
"Khúc Trân, ngươi đừng như thế, có được không, ta..."
"Nặc, ta thực sự rất nhớ ngươi, ngươi quay về để cưới ta sao?"
Đối mặt với hai người không coi ai ra gì này, Tô Oanh yên lặng rời ánh mắt đi.
Chương Nặc xấu hổ đến mức có thể khắc ra một cái nhà bạt, hắn lại đẩy Khúc Trân ra lần nữa, bất đắc dĩ nói: "Khúc Trân, ta sẽ không ... không cưới ngươi đâu."
Khúc Trân nghe thế, con ngươi vốn dĩ sáng long lanh lập tức trở nên ảm đạm: "Tại sao? Ngươi không muốn cưới ta, tại sao lại trở về đúng ngày thánh trân của bọn ta?"
Tô Oanh nhíu mày, không nhịn được mà xen vào nói một lời: "Ngày thánh trân là cái gì?"