Tô Oanh suy nghĩ, đã ném bình dược trên người tới trước mặt hắn: "Trước nhìn xem miệng vết thương trên chân có sưng đỏ thối rữa hay không, nếu lại xuất hiện thịt nát thì nhanh đổ thuốc lên."
Tiêu Tẫn tiếp nhận dược nhàn nhạt trả lời.
Tô Oanh trở lại bên cạnh đống lửa ngồi xuống, quay thịt nướng cháy trên giá đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi nhàn rỗi nói chuyện, Hạ Thủ Nghĩa nói với nàng, muốn thịt nướng ăn ngon, tốt nhất không cần dùng lửa mạnh, như vậy thịt nướng ra sẽ có mùi xông khói nồng đậm, có thể tìm một lá cây lớn bao lấy bánh bao thịt, lại ở bên trên bọc thêm một lớp đất đỏ ném vào đống lửa nướng, chỉ cần nướng nửa canh giờ là có thể ăn.
Nghĩ như vậy, nàng đứng lên đi ra cửa động.
Tiêu Tẫn còn chưa mở miệng, đã không thấy bóng dáng tăm hơi của nàng.
Chờ đến khi Tô Oanh ôm một đống lá cây trở lại sơn động, phát hiện Tiêu Tẫn đang ngồi ở cửa động nhìn nàng.
Tô Oanh nghi hoặc mở miệng: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Mặt Tiêu Tẫn vô biểu cảm nói: "Khói xông khó chịu, ra hít thở không khí."
Tô Oanh không nghi ngờ hắn, ôm lá cây vào sơn động.
Sau khi Tiêu Tẫn thấy nàng tiến vào, cũng chậm rãi dùng tay dịch vào: "Ngươi lấy nhiều lá cây như vậy làm cái gì?"
Tô Oanh vui vẻ nói: "Thử làm thỏ ăn mày và gà ăn mày Hạ đại thúc dạy ta."
Nàng lấy thịt gà và thỏ trên giá xuống đặt lên lá cây lớn bọc lại xong, sau đó dùng lá cây bọc đất đỏ ôm về lại, chuẩn bị tốt sau đó mới đưa bọc bùn thịt vào trong lửa nướng.
Tô Oanh ngồi ở bên cạnh, chậm rãi thêm củi, tầm mắt gần như không dời đi từ trên đống lửa.
Bởi vì lửa đốt thật sự vượng, đừng nói xiêm y, ngay cả đầu tóc Tô Oanh đều được hong khô.
Trong lúc Tô Oanh nhìn chằm chằm lửa thì nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn: "Ngươi xử lý vết thương trên đùi tốt chưa?"
Tiêu Tẫn nhìn nàng gật đầu.
Tô Oanh nhìn mặt mày bình thản của hắn, đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp, cảm thấy thái độ của Tiêu Tẫn với nàng giống như hòa hoãn chút.
Đại khái là bởi vì nàng anh dũng nhảy xuống cầu dây cứu hắn, khiến hắn cảm động?
Tô Oanh cảm thấy tính khả năng này rất lớn, nàng không có nghĩ sâu, tính thời gian không sai biệt lắm dùng nhánh cây gõ vỡ bọc bùn nướng rồi mở ra.
Ở trong nháy mắt lá cây bị mở ra kia, một mùi thịt nồng đậm tràn ngập khứu giác của Tô Oanh.
Tô Oanh liên tiếp gõ đống bùn vài cái, đặt con thỏ và một con gà vẫn luôn nướng chín đến trước mặt Tiêu Tẫn, lại từ trên người cầm lương khô cho hắn.
"Đây là của ngươi, còn lại đều là của ta."
Tô Oanh thấy tầm mắt hắn còn dừng ở trước bọc bùn của mình, nhíu mày, như làm đấu tranh tư tưởng một phen, lại đẩy một con thỏ nướng chín đến trước mặt hắn: "Nhiều nhất cho ngươi một con, không thể lại thêm nữa."
Tiêu Tẫn cũng không cần ăn nhiều như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt bộ dáng nàng đau mình, hắn không chút khách khí nhận: "Được."
Tô Oanh cầm một cái chân thỏ lên cũng không rảnh lo phỏng tay đã cắn một miếng to.
Thịt gà đã được nướng đến vô cùng mềm mại, mặc dù không có bất kì gia vị gì, thịt gà này ăn cũng vô cùng thơm.
So với Tô Oanh ăn ngấu nghiến, tướng ăn của Tiêu Tẫn lại hiện vẻ ưu nhã, tốc độ ăn của hắn cũng không chậm, nhưng sẽ không khiến người cảm thấy hắn vội vàng.
Tiêu Tẫn cũng không nghĩ thịt này sẽ ngon như vậy, cộng thêm ăn xong một cái lương khô, hắn đều cảm thấy khí lực trên người khôi phục không ít.
Tô Oanh sau một trận gió cuốn mây tản, mấy con thỏ đều vào bụng nàng, nàng thỏa mãn dựa vào trên vách đá phun ra một hơi.
"Cuộc sống này thật là thoải mái."
Tiêu Tẫn thấy nàng dựa vào trên vách đá, đôi mắt đều hơi không mở ra được, hắn cầm nhánh cây để cho đống lửa nhỏ hơn, lúc sau lại chậm rãi dịch tới phía gần cửa động, nơi này có thể thấy rõ tình huống ngoài động trước tiên.