Chương Nặc cảm thấy trên mặt đau rát, sau khi nghe được lời nói của Tô Oanh, hắn ta nhanh chóng đẩy những nữ tử đang lao vào mình ra, quay người chuẩn bị chuồn đi.
Những nữ tử này thực sự rất đáng sợ khi cào người, vẫn nên nhanh bỏ chạy thì hơn.
Hai người họ ra bên ngoài lều tuyết, lập tức bị các mãnh sĩ của bộ tộc bao vây.
Tô Oanh nhướn mày, thật lòng nàng không muốn đánh nhau với bọn họ, dù món dê nướng nguyên con bọn họ làm cũng khá ngon.
"Tô thành chủ, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?"
Tô Oanh cau mày nói: "Phía sau không có ai đuổi theo chứ?"
Chương Nặc lắc đầu: "Không, tộc trưởng hình như vẫn đang ở trong mơ, chưa bình thần lại."
Tô Oanh thở dài, sắc mặt mơ hồ: "Vậy chúng ta đi chậm chút."
Chương Nặc nhìn các mãnh sĩ trước mặt, giờ họ có muốn đi nhanh cũng không được.
"Nhị vị, xin dừng bước."
Tô Oanh dừng lại, nhưng không lập tức quay đầu mà bày ra vẻ dửng dưng nói: "Sao vậy? Tộc trưởng vẫn đấu với ta sao?"
Tô Oanh cảm thấy mình kiểm soát giọng điệu rất tốt, Tiêu Tẫn nói đôi khi các cuộc đấu khẩu nếu như có thể được giải quyết thì nên giải quyết nhẹ nhàng, đối mặt với những đối thủ to lớn hơn, thì lựa chọn làm bằng hữu với họ có lẽ là lựa chọn tốt hơn.
Ương Trung bước tới trước mặt Tô Oanh, vô cùng thành khẩn rồi thi hành đại lễ độc nhất vô nhị của bộ tộc với nàng.
"Đa tạ Tô thành chủ đã cứu thê nhi. Ngài là ân nhân cứu mạng của Ương Trung."
Các tộc nhân nghe vậy đều sửng sốt, trước đó đã đánh nhau một sống một còn, vậy tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại trở thành ân nhân?
"Tình huống của phu nhân quả thực rất nguy cấp, gặp được ta cũng coi như chúng ta có duyên."
"Bên ngoài bão tuyết lớn, mời Tô thành chủ vào trong nói chuyện."
Giọng điệu Ương Trung trở nên rất khách khí.
Tô Oanh không biết rằng bộ tộc chăn cừu này không có đại phu, những người mắc bệnh hầu như đều phải đến các bộ tộc khác để được người ở đó trị liệu, vì vậy đối với người có khả năng y thuật, họ đều một lòng tôn kính vô cùng.
Tô Oanh cũng không làm bộ làm tịch, trực tiếp đi theo vào lều tuyết khác.
Các lều tuyết bên trong đều được phủ thảm lông dê, đi lên rất ấm, bên trong không có đồ gì sưởi ấm nhưng lại ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Ương Trung mời Tô Oanh ngồi xuống ghế, đồng thời sai người bưng thịt bò, thịt dê cùng rượu lên.
"Tô thành chủ, trước đây là ta hiểu lầm ngươi, ly rượu này là mời Tô thành chủ nâng ly, hy vọng Tô thành chủ không để trong lòng."
Tô Oanh cầm ly rượu lên uống cạn: "Giải trừ hiểu lầm là tốt rồi. Chúng ta vốn có thể hòa thuận, sao phải tranh đấu bạo lực với nhau chứ?"
"Lời Tô thành chủ nói đều đúng."
"Không biết Tô thành chủ có thể nói cho ta biết về thành Thiên Khôi hay không, nơi đó đối với người ngoài bọn ta vẫn là quá xa lạ." Ương Trung nói.
"Có lẽ các ngươi không tin, nhưng ta muốn nói là ta cũng không biết rõ về cái nơi quỷ quái đó. Ta cũng mới tiếp quản nơi đó thôi, hoàng hậu trước đó đã làm ra rất nhiều việc ác, bị ta giết chết, cho nên hiện tại ta có toàn quyền quản lý nơi đó."
Ương Trung thật ra chưa bao giờ nhìn thấy những sự việc như vậy, chỉ từng nghe các trưởng bối dặn dò rằng nên tránh xa nơi đó. Chính bởi vậy, khi biết Tô Oanh đến từ thành Thiên Khôi, bọn họ mới phản ứng dữ dội như vậy.
"Nếu tộc trưởng thật sự tò mò, ngươi có thể kêu người đi cùng ta xem xem, ta dự định mua một ít bò dê về." Trước khi tới đây nàng cũng không có dự định như vậy, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi chủ ý rồi, nhiều bò dê như vậy mà không mang về thì thật quá đáng tiếc.
Huống chi, nàng đi đi lại lại cũng đã gần một tháng, nghĩ đến bọn trẻ, đã lâu không trở về, hai tiểu gia hỏa kia chắc hẳn cho rằng nàng đã chạy trốn mất rồi.