Tô Oanh còn chưa ngồi ấm mông trong lều tuyết thì nghe thấy một giọng nói lạ phát ra từ bên ngoài.
Tô Oanh nhấp một ngụm sữa nóng rồi gọi người vào. Hắn ta là một người lạ mặt trong bộ tộc.
Chương Nặc bước vào theo sau hắn ta.
"Tô thành chủ, các mãnh sĩ của tộc Mô Dạng muốn gặp người."
Mãnh sĩ kia nhìn Tô Oanh nói: "Tô thành chủ, chúng ta muốn tỷ thí với ngươi."
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của Tô Oanh, nhưng đối với kẻ hiếu chiến như bọn họ, vẫn muốn tự mình lãnh hội sức mạnh đó.
Tô Oanh nhìn bọn họ nói: "Tỷ thí thì được, nhưng thắng thua luôn có cái giá của nó."
Các mãnh sĩ nhất thời không hiểu ý của Tô Oanh.
Chương Nặc giải thích: "Ý của Tô thành chủ là, nếu thua thì phải giao bò dê ra."
Tô Oanh âm thầm gật đầu, xem ra tiểu tử này cũng có chút hiểu ý của nàng.
"Được thôi, nếu thua một ván sẽ giao cho ngươi một con bò hoặc một con dê."
Tô Oanh nhìn xuống, uống cạn sạch cốc sữa nóng, cứ như là nhìn thấy vô số bò dê đang chạy như điên về phía mình.
Nàng đặt chén lên bàn rồi đứng dậy: "Đi thôi."
Tô Oanh tỷ thí với các mãnh sĩ trong tộc Mô Dạng, rất nhanh tin tức này đã được lan truyền trong bộ tộc.
Nam, nữ, già, trẻ ai ai trong tộc cũng đều kéo ra xem cuộc vui.
Ương Trung là tộc trưởng của bộ tộc Mục Dương, đồng thời cũng là biểu tượng mạnh nhất của các mãnh sĩ trong bộ tộc, Tô Oanh đã có thể khiến tộc trưởng khiếp sợ chỉ trong vài chiêu thức. Trong số các mãnh sĩ hiếu chiến của bộ tộc, ai mà chả muốn thử lượng sức với nàng? Dù thế nào thì cũng không chết người được đâu!
Tô Oanh theo bọn họ đến sân tỷ thí, nơi được bao quanh bởi một vòng tròn bằng dây thừng.
"Ai chạm lưng xuống đất trước sẽ thua." Các mãnh sĩ của bộ tộc nói.
Tô Oanh gật đầu: "Được thôi, ai trong số các ngươi muốn lên trước?"
Mãnh sĩ đứng trong vòng tròn hất cằm lên nói: "Ta sẽ lên trước."
Mãnh sĩ đã sẵn sàng chiến đấu, sau khi thủ thế, anh ta lao về phía Tô Oanh.
Tô Oanh cảm thấy mọi người coi trọng trận đấu này như vậy, nếu nàng không ra sức, khác gì là không tôn trọng họ, nàng nín thở chốc lát, ánh mắt nhanh chóng quét qua thân thể mãnh sĩ, xác định được một điểm chí mạng, nàng đột nhiên mạnh mẽ lao nhanh về phía chiến sĩ kia. nắm lấy vạt áo trước và đai lưng của hắn ta, trực tiếp nhấc bổng lên.
Trong nháy mắt, thân thể mãnh sĩ kia đã bị treo lơ lửng trên không, hắn ta có chút hoảng, chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể hắn ta đã bị ném bay ra ngoài, đáp xuống đất với một tiếng "rầm".
K.O!
Chương Nặc nhanh chóng lấy ra từ trong túi áo một cây bút than, gạch bỏ một cái tên trên tờ giấy.
"Tiếp đi."
Sau khi mọi người định thần lại, một mãnh sĩ khác bước vào vòng tròn, thân hình của hắn ta thậm chí còn cao to hơn mãnh sĩ vừa rồi, đứng trước mặt Tô Oanh cứ như là một ngọn núi, với sự chênh lệch về kích thước như vậy, hẳn là người ngoài nào cũng sẽ có cảm giác Tô Oanh sẽ thua cuộc.
Tô Oanh nhếch môi: "Ta nghĩ hắn ta ít nhất cũng phải đáng giá bằng hai con dê."
Mãnh sĩ gầm lên giận dữ, với mong muốn lấy lai khí thể vẻ vang cho các mãnh sĩ của bộ tộc Mục Dương, hắn ta hung ác lao về phía Tô Oanh.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Chương Nặc cảm thấy mình chẳng cần gạch tên làm gì nữa!
Hình ảnh cao lớn và hung dữ của mãnh sĩ chăn dê ngay lập tức bay biến trong tâm trí hắn!
Ương Trung nhìn các chiến sĩ liên tục bị ném ra ngoài, lại nghĩ đến đàn bò dê của bộ tộc, có chút đau lòng, vội vàng tiến lên cho ngừng trận tỷ thí, nếu cứ tiếp tục như vậy, đàn bò dê sẽ trực tiếp giao nộp cho Tô Oanh!
Tỷ thí kết thúc, Tô Oanh lau mồ hôi trên trán, vào mùa đông như này mà nàng lại đổ mồ hôi.
Nàng bước đến trước mặt Chương Nặc và nói: "Thế nào rồi? Thu hoạch được nhiều không?"
"Không nhiều lắm, chỉ có năm mươi, sáu mươi con dê thôi."
Năm mươi, sáu mươi con sao?