Mấy người hăng say nghe kể, mãi mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối: "Xem ta này, thành chủ vừa về là quên sạch chuyện chính, hai người các ngươi mau đi, còn phải tới sau bếp hỗ trợ, mấy người Hạ lão nhân nói đêm nay phải làm một bữa đại tiệc phong phú cho thành chủ, mau đi thôi, đều cùng ta đi phụ một chút."
"Đây đây, vâng vâng."
Triệu ma ma hứng khởi tới, rồi lại hứng khởi mà dẫn mấy người Bạch Sương đi.
Mà hai bánh bao nhỏ kia, lúc mới đầu nghe nàng kể chuyện thì ra vẻ nghiêm túc dựng thẳng tai lên để nghe, nhưng không lâu sau thì thấy mệt rồi ngủ thiếp đi mất.
Đối với bọn chúng mà nói, rất nhiều thứ nàng nói bọn chúng đều không thể lý giải được, nên cứ coi nó thành bài hát ru luôn.
Tô Oanh thở phào một hơi, nằm xuống bên người hai tiểu gia hỏa rồi nhắm mắt lại.
Ngửi thấy mùi hương độc nhất trên người hài tử, nàng cũng thiếp đi.
Tô Oanh tỉnh lại nhờ mùi đồ ăn, nàng mở mắt ra, trong nội điện đã ánh lên ánh sáng ôn hòa, điều này chứng minh bên ngoài đã tối rồi.
Hai đứa nhỏ vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành, cũng không biết có phải là vì ngủ với a nương không mà lại thấy yên tâm hơn hẳn, giờ này hai đứa vẫn chưa có ý định dậy.
Tô Oanh ngồi dậy, nghĩ đến bản thân mình đã đi ra ngoài một chuyến, cũng không biết được bao nhiêu lâu chưa tắm rửa rồi, cho nên hắc y nhân bọn hắn đã chuẩn bị nước ấm, nàng phải đến ngâm mình vào làn nước mới được.
Bên cạnh nội điện có một căn tịnh phòng rất lớn, không thể không nói rằng vị nữ hoàng tiền nhiệm thật sự là một người rất biết hưởng thụ, bốn phía của căn tịnh phòng này được ốp gạch sứ tinh xảo, ở giữa còn xây một ngọc trì lớn, toàn bộ ao đều là được làm bằng ngọc bích, thể hiện sự xa hoa.
Tiêu Tẫn nói này ngọc là noãn ngọc, người bình thường có thể khắc một mảnh ngọc thành đồ trang sức đã rất hiếm rồi, nhưng bà ta thực sự đã sử dụng một thứ quý giá như vậy để làm bồn tắm.
Sau khi đổ đầy nước ấm vào ngọc trì, Tô Oanh cởi quần áo rồi bước vào, vào giây phút khi cơ thể được nước ấm vây quanh, nàng thoải mái mà than một cái.
Nàng tựa mình vào bờ ao ngọc, ngọc rất ấm, hơi ấm ấm áp xuyên qua da như có thể xuyên vào máu, khiến khí huyết toàn thân nàng lay động.
Tô Oánh tắm như vậy suốt hai khắc, nếu không phải là nước sắp nguội, thì nàng còn chẳng muốn ra ngoài.
Nàng mặc một chiếc dục bào rộng rãi, mái tóc dài được quấn lại trên đầu bằng một chiếc khăn tay để ngăn nước chảy xuống.
Nhưng dù vậy, vẫn có những giọt nước trong suốt chảy qua tóc rồi rơi xuống mặt, làm khuôn mặt diễm lệ của nàng càng trở nên xinh đẹp hơn.
Tiêu Tẫn bước vào, thứ hắn nhìn thấy chính là bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong này, thấy nàng đi đến bên bàn, rót một cốc nước, khẽ nâng cằm rồi uống cạn.
Khi nàng ngẩng đầu lên, những giọt nước lăn xuống, dọc theo chiếc cổ trắng như tuyết của cô...
Tô Oanh đã ngủ một giấc, lại được tắm rửa, nên tâm tình khá tốt.
"Đã sắp xếp ổn thỏa cho mấy người tộc trưởng Ương chưa?"
"Tạm thời để họ ở thiên phòng bên ngoài điện."
"Ừm, gần đến giờ ăn tối rồi."
Tiêu Tẫn đi đến gần nàng, tháo khăn vải trên đầu nàng ra, kéo nàng đến trước bàn trang điểm, lấy một chiếc khăn vải khô khác lau mái tóc dài cho nàng.
Tô Oanh cũng không chối từ: "Dạo này trong thành không có chuyện gì chứ?"
"Không có, tất thảy đều ổn."
Tô Oanh gật đầu: "Không có việc gì là tốt."
"Ngươi muốn nhận hết người của mấy tộc đó vào thành à?"
Tô Oanh không hề phủ nhận: "Nếu họ đồng ý ở lại, ta đương nhiên hoan nghênh."
Một cái thành to như vậy, chỉ mấy người họ, là quá ít.
Tiêu Tẫn ngước đôi mắt đen láy lên nói: "Người nhiều, sẽ không dễ quản lý vậy nữa."
"Sợ cái gì, quản được một ngàn người, cũng quản được một vạn người, muốn thành Thiên Khôi thật sự phát triển, chỉ mấy người chúng ta thì sao mà đủ?"
"Vậy người tộc Mục Dương thì sao?"