Tiêu Tẫn cầm cục đá bên cạnh nắm chặt ở trong tay, lại bị Tô Oanh giữ chặt: "Ngươi bị nội thương không cần tùy tiện vận dụng nội lực." Nói xong, nàng kéo Tiêu Tẫn tránh ở sau cục đá dưới người hắn.
Rất nhanh lợn rừng kia đã vọt qua từ phía sau bọn họ.
Tô Oanh nào muốn buông tha cơ hội bắt được heo này!
Nàng buông ra Tiêu Tẫn đứng lên: "Ngươi đợi ở chỗ này, ta lập tức quay lại."
Tô Oanh xông ra ngoài như mũi tên rời cung.
Đôi tay Tiêu Tẫn chống ở tảng đá lớn đứng dậy, quay đầu nhìn lại phương hướng heo dã xông tới, đã thấy bộ dáng mấy người thợ săn đuổi theo đến bên này.
Những người đó chạy tới, thấy Tiêu Tẫn ngồi ở trên tảng đá lớn cũng vô cùng kinh ngạc: "Vị huynh đệ này, ngươi có thấy một lợn rừng từ bên này chạy tới hay không?"
Tiêu Tẫn suy nghĩ, duỗi tay chỉ về phía Tô Oanh biến mất.
Sau khi mấy người nói lời cảm ơn, chạy đi dọc theo bên kia.
Đại khái qua thời gian ba mươi phút, Tô Oanh và những thợ săn đó đi trở về, mấy thợ săn còn dùng một gậy gỗ thô tráng nâng một con lợn rừng.
"Vừa rồi thật sự là quá hung hiểm, nếu không phải tiểu nương tử trốn nhanh, đầu lợn rừng kia sẽ đâm ở trên người của ngươi."
"Đúng vậy, cũng là mệnh của con heo này nên tuyệt, không đụng vào trên người tiểu nương tử, ngược lại đụng vào tảng đá lớn đi đời nhà ma."
Vẻ mặt Tô Oanh đau khổ nhìn lợn rừng bị đâm cho huyết nhục mơ hồ của mình, vừa rồi thiếu chút nữa nàng có thể lấy lợn rừng bỏ vào trong không gian trữ vật!
Không duyên cớ mất đi một con heo, điều này làm cho Tô Oanh hơi chán nản.
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng chán nản của nàng, trong lòng đã đoán được đại khái.
Tốt xấu gì bọn họ còn cần những người này đưa bọn họ từ trong rừng đi ra ngoài, con heo này cho bọn họ là được.
"Một con heo thôi." Tô Oanh đi đến trước mặt, Tiêu Tẫn thấp giọng mở miệng.
Tô Oanh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng Tô Oanh vẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn biết một con heo có bao nhiêu thịt không!
Tiêu Tẫn làm lơ ánh mắt của nàng, nhìn về phía thợ săn đang vui vẻ nói: "Mấy vị huynh đệ, chẳng biết có dẫn chúng ta xuống núi được không."
Các thợ săn bắt được heo cũng có tâm tư lo chuyện bao đồng: "Các ngươi đây là lạc đường ở trong núi?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Vâng, vẫn luôn chưa đi ra ngoài."
"Vậy dễ thôi, vừa vặn chúng ta phải mang con mồi về, các ngươi xuống núi với chúng ta đi."
Tiêu Tẫn hơi gật đầu: "Cảm ơn."
Tô Oanh chỉ có thể cõng Tiêu Tẫn lên, không có heo, tốt xấu gì cũng có thể từ nơi này đi ra ngoài.
"Sau khi xuống núi tất nhiên mặt trời đã lặn, đến lúc đó bọn họ sẽ giữ chúng ta ở lại dùng cơm." Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Tẫn vang lên ở sau người.
"Có thể cho chúng ta cơm ăn?" Tô Oanh hơi ngừng.
"Ừ."
Nàng còn chư từng ăn qua cơm của nông gia, có lẽ có một hương vị khác.
Lúc này, chán nản bởi vì không lấy trộm được heo của Tô Oanh nháy mắt biến mất.
Tiêu Tẫn nhìn mày nàng giãn ra, khóe môi cong lên nhàn nhạt, là người dễ dàng thỏa mãn.
Mấy thợ săn thấy mặt Tô Oanh không đổi sắc cõng Tiêu Tẫn lên vô cùng kinh ngạc, lúc này bọn họ mới phát hiện hình như hai chân Tiêu Tẫn bị thương.
Sao có thể để một nữ nhân cõng một nam nhân, có một thợ săn tiến lên nói: "Tiểu nương tử, đường núi này không dễ đi, vẫn là để ta cõng tướng công của ngươi đi."
Tô Oanh không sao cả lắc đầu: "Không cần, các ngươi còn phải nâng heo nữa, hắn không nhẹ hơn heo bao nhiêu, ta cõng là được."
Tiêu Tẫn: "..."
"Đây, đây thật sự có thể được không?" Có thợ săn cảm thấy Tô Oanh là đang cứng đầu, Tiêu Tẫn cao lớn như thế, mặc dù nhìn tương đối gầy ốm, nhưng đè ở trên người Tô Oanh, nháy mắt thân thể đều có thể bao vây nàng.
"Yên tâm đi, một đường này đều là ta cõng hắn."