"Mở tường thành, thả đám "mèo lớn" ra."
"Ken két", cổng thành chậm chạp mở ra, những con mãnh thú đã sớm bị kích động, không đợi được mà xông ra ngoài.
Dã thú rời thành, cổng thành đóng lại.
Tô Oanh đứng trên tường thành, nhìn binh lính Nam quốc và mãnh thú chém giết lẫn nhau.
Trong cảnh tối lửa tắt đèn, tầm nhìn rất hạn chế, tầm nhìn của con người thấp hơn mãnh thú rất nhiều, mãnh thú vồ cắn chính xác khiến cho những binh sĩ đó không thể phản kháng.
Lòng quân Nam quốc kinh hãi không thôi, thậm chí Tiêu Tẫn còn chưa xuất hiện thì bọn họ đã liên tiếp bại lui, cứ như vậy, năm ngàn người này rất có thể sẽ bại trong tay hắn.
"Rút lui, tất cả mọi người rút lui mau!" Tướng quân ngồi trên lưng ngựa hô lớn, dù y không hô thì những tướng lĩnh dưới trướng cũng đang chạy thục mạng.
Tô Oanh cầm tù và thổi, những mãnh thú đang đuổi theo binh lính đột nhiên dừng lại, cổng thành lại mở ra, mãnh thú lần lượt trở về thành.
Tướng lĩnh Nam quốc mang theo binh linh rút lui, khi bọn họ nghĩ mình đã đến nơi an toàn, chuẩn bị thở phào thì ánh trăng đột nhiên xuyên thủng đám mây chiếu xuống mặt đất phủ đầy tuyết.
Tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, y chầm chậm cử động cái đầu đã có chút cứng ngắc, vừa quay lại đã thấy Tiêu Tẫn dẫn theo một đội nhân mã xuất hiện ở sau lưng.
Lòng tướng lĩnh hoảng sợ, nắm chặt trường thương trong tay: "Tiêu Tẫn, thật sự là ngươi!"
Tiêu Tẫn đội nón sắt lên, một tiếng gầm mang theo sát khí xuyên qua cái giá lạnh trực tiếp đánh vào lòng binh sĩ Nam quốc: "Giết!"
Binh sĩ Nam quốc còn chưa kịp thở đã phải cắn răng nghênh chiến.
Chém giết, xé rách màn đêm yên tĩnh.
Bầu trời hiện lên màu sáng bạc nhàn nhạt, máu tươi trên cây trường thương trong tay Tiêu Tẫn đã đóng thành băng, tối qua hắn chỉ mang theo năm trăm người đã diệt hết mấy ngàn người đối phương.
"Không cần đuổi theo những kẻ chạy trốn nữa, chữa trị cho những người bị thương, muốn lấy gì trên người những kẻ này thì cứ lấy về."
"Vâng."
Tiêu Tẫn mặt không cảm xúc quét mắt qua những thi thể trên mặt đất, cưỡi ngựa chạy về trong thành.
Quân đội Nam quốc thất bại tại thành Thiên Khôi, nhưng lại liên tục thắng Sở quốc.
Lòng quân Nam quốc vô cùng chấn động.
"Quả nhiên, nếu không có Tiêu Tẫn và binh mã của hắn thì đám phế vật Sở quốc không thể chịu nổi một kích." Lần này dù có nói gì bọn họ cũng phải lấy lại tất cả những thứ đã bị mất.
"Tướng quân, không ổn rồi, đội của Lý phó tướng gần như diệt hết toàn quân rồi!"
Ý cười trên mặt Uy Vũ tướng quân còn chưa giữ được bao lâu đã sa sầm xuống.
Lý phó tướng là tướng lĩnh y phái đến đất Bắc Hoang, cũng là phó tướng đã từng giao chiến với Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn đã cho bao nhiêu quân mai phục ở Bắc Hoang? Bọn họ mang theo những năm nghìn người đấy, sao có thể diệt sạch toàn quân được!
"Người còn sống đâu? Mang vào đây để bổn tướng quân hỏi cho rõ ràng."
"Bẩm tướng quân, người bị thương quá nghiêm trọng, vừa trở về đã được đưa đến quân y rồi ạ."
Uy Vũ tướng quân vẫn luôn cảm thấy bất an nên đã đích thân đến chỗ quân y.
Uy Vũ tướng quân đến vừa lúc mấy binh sĩ tỉnh lại.
"Tướng, tướng quân..."
"Ngươi nói cho bổn tướng quân nghe, bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bên, bên đó... có một tòa thành, trong thành có mãnh thú, còn có Tiêu Tẫn, hắn gần như diệt sạch hết quân ta... Lý phó tướng cũng chết dưới trường thương của Tiêu Tẫn, bọn chúng đã dự tính từ trước rồi..."
Lúc đó Uy Vũ tướng quân đã nghĩ đến tình hình nguy hiểm bên ấy nên mới phái Lý phó tướng đi, ai ngờ Lý phó tướng cũng không chịu được một đòn của Tiêu Tẫn.
"Dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ nhiều."
Uy Vũ tướng quân ra khỏi quân y, sắc mặt trầm xuống.
Trở lại đại trướng, Uy Vũ tướng quân gọi những kiện tướng đắc lực tới, nói rõ ràng tình huống với họ.
"Tướng quân hay là để mạt tướng dẫn binh lần nữa?"