Chu Lâm thở dài: "Ngươi xem, liệu có phải biểu ca thấy chúng ta không có thành ý hay không?"
"Hắn muốn lập công chuộc tội thì cần gì thành ý?"
Chu Lâm nhàn nhạt nói: "Nhưng ngươi không thấy có gì đó hiếm lạ sao?"
Trương đại nhân cũng gặp khó, không hiếm lạ, vậy phải làm sao?
"Liên tướng quân không phải có chút giao tình với biểu ca sao, hay là để hắn ta đến khuyên hắn?"
Trương đại nhân kinh hãi, nhìn Chu Lâm với ánh mắt như nhìn kẻ ngu: "Chu đại nhân, Liên tướng quân là chủ soái đó!"
Chu Lâm nhún vai: "Vậy ta cũng chịu thôi, chuyện này ta không làm được, ngày mai trở về chịu phạt thôi."
Trương đại nhân không lên tiếng, bên ngoài đều là binh sĩ Nam quốc, nếu Tiêu Tẫn không quan tâm sống chết của bọn họ, bọn họ còn có thể trở về sao?
Trương đại nhân thấy vẫn có thể cứu vãn, liền chạy tới cửa chính điện, chơi bài tình cảm, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến hứng ăn cơm của một nhà bốn người nên bị ném trở về.
Chu Lâm cầm khoai lang mà hắc y nhân đưa tới, lắc đầu: "Trương đại nhân, bảo trọng thân thể."
Trương đại nhân muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể truyền tin đến biên giới, cầu Dũng Võ tướng quân giúp đỡ, nói xa nói gần, hy vọng Liên tướng quân có thể đích thân đi một chuyến.
Liên Thân lần nữa dẫn binh thất bại trở về, hắn chỉ có thể cắn răng đem người đi thành Thiên Khôi, bên này chỉ có thể để Dũng Võ tướng tạm thời trấn giữ.
Thực ra chuyện này Dũng Võ tướng quân đã báo lên hoàng thượng rồi, hoàng thượng chỉ đáp lại một câu để bọn họ tự giải quyết, ý tứ quá rõ ràng, đó là ngươi không đánh được thì quỳ xuống xin người trở về, nếu không thì các ngươi đều không cần trở về nữa."
Liên Thân vừa tiến vào đất Bắc Hoang, Lâm Khôn trấn giữ ở đó đã truyền tin về.
Giang Dương giao tin tức Lâm Khôn gửi về cho Tiêu Tẫn.
Tiên Tẫn xem xong thì ném vào đống lửa, giấy trắng hoá thành tro bụi trong nháy mắt: "Bảo nhóm Giang Vân chuẩn bị, tuỳ thời xuất phát."
"Vâng."
Tiêu Tẫn quay người về cung, nhìn thấy Tô Oanh cũng đang từ ngoài điện về.
Hắn dừng bước, đứng nguyên tại chỗ đợi nàng.
Tô Oanh cũng nhìn thấy Tiêu Tẫn, còn chưa đợi nàng mở miệng, đã nghe thấy hắn nói: "Vào điện đi, ta có lời muốn nói với ngươi."
Tô Oanh không biết hắn định nói gì.
"Có chuyện gì?"
Sau khi vào điện, Tiêu Tẫn trở tay đóng cửa, đứng trước tủ, lấy ra một vò rượu lớn chừng một bàn tay.
"Đây là gì?"
Tiêu Tẫn mở vò rượu ra, rót hai ly, rượu từ vò chảy xuống, hương rượu nồng nàn phả vào mặt.
Tô Oanh hít sâu một hơi, hương rượu nồng nàn chút đã lên đến não.
"Liên Thân đã đến Bắc Hoang rồi, ta sẽ ở Lão Hổ Doanh chờ hắn."
Tô Oanh vừa nghe đã hiểu, hắn chuẩn bị xuất phát rồi, không hiểu sao lòng nàng lại hơi lo lắng.
"Hiện giờ Nam quốc đã chiếm được hai tòa thành của Sở quốc rồi, ngươi nắm chắc mấy phần có thể đoạt lại?"
Tiêu Tẫn cầm ly rượu lên đặt vào tay nàng: "Uy Vũ tướng quân tấn công nhanh, tính tính nóng vội, thua hai trận hắn ta đã gấp lắm rồi, càng muốn thắng đối phương trong thời gian ngắn, càng như vậy lại càng dễ xuất hiện sở hở."
Tô Oanh thấy hắn đã có tính toán trong lòng, cũng không hỏi nữa, nàng cầm ly rượu cụng ly với hắn: "Ta đợi tin tức tốt của ngươi."
Tròng mắt Tiêu Tẫn sâu thẳm, nặng nề nhìn sâu vào đáy mắt nàng, uống sạch rượu trong ly.
Rượu vừa uống vào mang theo hương thơm nồng nàn, lúc đi qua cổ họng hương rượu cay nồng khiến Tô Oanh bị sặc, hốc mắt đỏ lên, nàng ho nhẹ, rượu này cũng quá nặng rồi.
"Đây là rượu gì?"
"Tuyệt kỹ của Mộ Dung đại thúc, gọi là trầm mê."
Tô Oanh cau mày, trầm mê, sộc lên đến tận não, tầm mắt cũng mông lung.
Tô Oanh quay người định lên giường nằm một lúc, lúc quay người trán lại đụng vào lồng ngực cứng rắn của Tiêu Tẫn.
Nàng nhíu mày, hơi nâng cằm lên nhìn hắn: "Váng đầu, ta muốn ngủ một lát."