Mông Tư cười khẩy: "Những người đùa bỡn với binh quyền trước giờ đều thế cả, lúc cảm thấy ngươi hữu dụng thì sẽ chạy đến để ba quỳ chín lạy cung phụng ngươi, đến khi cảm thấy người là mối uy hiếp thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để chèn ép ngươi."
"Vậy Tề vương đi chuyến này há chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Cho dù đánh thắng trận quốc vương Sở quốc sẽ không qua cầu rút ván nữa sao?"
"Có một số thua thiệt chỉ chịu một lần là đủ rồi."
Sau khi Tiêu Tẫn rời đi, thành Thiên Khôi hết thảy đều như cũ
"Thành chủ, tộc trưởng các bộ lạc lớn cầu kiến."
"Cho vào."
Điện mở ra các tộc trưởng lần lượt đi vào.
Đoàn người đi vào điện hành lễ với Tô Oanh theo cách của bộ lạc mình.
"Các vị không cần đa lễ, đều ngồi cả đi."
Trong số các tộc trưởng này người tiếp xúc với Tô Oanh nhiều nhất là Chương tộc trưởng của bộ lạc Tháp La nên lúc nói chuyện ông ta cũng là đại biểu cho các tộc.
Chương tộc trưởng nói: "Đa tạ thành chủ thời gian này đã chiếu cố các tộc chúng tôi, còn giao kẻ địch cho chúng tôi, giúp chúng tôi báo thù, đại ân của thành chủ chúng tôi xin khắc cốt ghi tâm."
Ông ấy dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Hôm nay đã khai xuân rồ, là thời gian tốt để trồng dược liệu, sau khi bàn bạc, chúng tôi vẫn muốn trở về bộ lạc cũ để tiện cho việc trồng dược liệu."
Tô Oanh yên lặng nghe xong mới mở miệng nói: "Ta tôn trọng ý kiến của các ngươi nhưng ta chỉ hỏi một câu nếu sau này chuyện như vậy còn xảy ra, các người định giải quyết ra sao? Lệ gia đã bị diệt, nhưng chẳng lẽ lại sẽ không xuất hiện một Lệ gia thứ hai nữa sao?
Chương tộc trưởng khổ sở nói: "Nhưng trồng dược liệu là phương thức sinh tồn mà chúng ta đã dựa vào nhiều năm qua, nếu chúng ta không làm nữa thì làm sao thế nào để tiếp tục sinh tồn, không thể cứ dựa vào tiếp trợ của thành chủ mãi được."
"Ta tính toán thế này, các ngươi sẽ phân công một nhóm người tiếp tục trở về trồng dược liệu, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ còn lại có thể tiếp tục định cư ở trong thành, bọn họ an toàn cũng có thể khiến các ngươi yên tâm làm việc hơn ta chỉ có hai điều kiện, thứ nhất, những người sống ở đây đều phải ghi danh và tuân thủ quy định chế độ trong thành, thứ hai, dược liệu các ngươi trồng được nếu giá bán ở bên ngoài bằng với giá bán cho ta thì các ngươi phải ưu tiên bán cho ta trước."
Lời của Tô Oanh khiến cho các tộc trưởng lưỡng lự, thời gian này ở đây tha hương cầu thực nhưng họ lại rất thoải mái. Mặc dù các tộc nhân có nhớ đến bộ tộc trong quá khứ nhưng không thể không thừa nhận hiện tại sống ở nơi này lại càng an toàn thoải mái hơn.
Không cần lo lắng bị mãnh thú tấn công, cũng không cần lo lắng tuyết rơi nhiều khiến nóc nhà bị sập, cũng không cần lo lắng bị người ngoại tộc khi dễ. Nhưng bọn họ cũng không hiểu được ý của Tô Oanh, cũng không dám nghĩ nhiều.
Tô Oanh nhìn ra ý nghĩ của bọn họ tiếp tục nói: "Các ngươi cũng thấy đấy, toà thành này của ta rất lớn, cần có huyết mạch mới, nếu các ngươi đồng ý ở lại đây thì ta vô cùng hoan nghênh."
"Không lâu nữa, trong thành sẽ xây dựng phố buôn bán, đến lúc đó chỉ cần có bạc là có thể thuê một cửa hàng để cho các ngươi buôn bán, như vậy các ngươi cũng không cần phải lo lắng đến việc thiếu quần áo và lương thực."
Chương tộc trưởng có chút kích động nói: "Giống như những quốc gia đó sao?"
Tô Oanh gật đầu."Đúng vậy, các ngươi chỉ cần ghi danh hộ tịch sau này sẽ trở thành người của Thiên Khôi thành ta, con của các ngươi cũng có thể đọc sách viết chữ, có thể học một kỹ năng để dựa vào đó mà kiếm sống, tương lai của chúng có nhiều khả năng hơn."
"Đọc sách viết chữ... đối với bọn chúng mà nói có tác dụng gì chứ..." Có tộc trưởng không hiểu, thành thật hỏi, bọn họ không giống như người ở những quốc gia đó có thể thông qua khoa khoa cử để thăng quan tiến chức, đọc sách thì có tác dụng gì chứ.