"Ta cho ngươi một giờ biến mất khỏi thành, nếu không, ta sẽ khiến ngươi biến mất trên thế giới này luôn, cút."
Trước khi Chu Lâm rời đi còn ai oán nhìn Tô Oanh một cái, giống như vừa chịu nỗi oan ức rất lớn vậy.
"Đàn ông kinh thành Sở quốc ai cũng buồn nôn như vậy sao?"
Triệu Năng liên tục lắc đầu: "Thành chủ, thuộc hạ có thể lấy nhân cách ra bảo đảm, chỉ có Chu đại nhân như vậy."
"Hắn ta rốt cuộc là cái thứ gì thế."
Trong trí nhớ Tô Oanh, mẹ Chu Lâm là biểu muội của mẹ Tiêu Tẫn, một biểu muội xa lắc xa lơ, bởi vì gia đình lụn bại nên phải nhờ cậy Tiêu gia, nhờ quan hệ của Tiêu gia mà được gả cho đại thần nội các làm kế thê.
Dù chỉ là là kế thê nhưng nếu không phải là do có quan hệ với Tiêu gia, đến tư cách làm thiếp nàng ta cũng không có.
Nhưng trước khi Tiêu gia xảy ra chuyện, Chu Lâm vẫn là bạn học của Tiêu Tẫn, sau khi Tiêu gia Tiêu gia xảy ra chuyện, mẹ Chu Lâm lấy lý do thân thể Chu Lâm khó chịu để hắn ra khỏi cung, không làm bạn học của Tiêu Tẫn nữa, hành động phủi sạch quan hệ không lưu lại con đường sống nào.
Ngoài mặt Chu Lâm đối với ai cũng trưng ra bộ dạng ta rất đơn thuần, ta vô cùng yếu đuối đừng có bắt nạt ta , nào ai biết tâm tư trong lòng hắn đen tối thế nào.
Giờ hắn ta muốn đi, mới biết được tám mươi phần trăm mà đã nghĩ mình nắm rõ được tình hình trong thành, nàng không quan tâm mấy hành động nhỏ nhắn này của hắn, nhưng muốn nhân cơ hội mang con của nàng đi, uy hiếp Tiêu Tẫn, nàng chỉ có thể tiễn hắn chầu trời!
Đám người Chu Lâm bị ném thẳng ra ngoài thành.
Bọn họ vừa mới đi ra, binh lính Nam quốc canh ngoài thành đã như mèo thấy chuột, lập tức lên tinh thần.
Lần trước vì mấy người này mà bọn họ đã hao tổn không ít binh lực, giờ binh lính Nam quốc nhìn thấy cổng thành sau lưng đã đóng lại, cười lạnh lộ ra ác ý với Chu Lâm.
Chu Lâm thật sự muốn khóc làm sao hắn ta ngờ được Tô Oanh lại trực tiếp ném hắn ta ra ngoài, đây không phải là để cho người Nam quốc lột sống hắn sao?
"Các người bình tĩnh, bắt ta không có ích lợi gì, ta nói cho các ngươi biết Tề vương đã đến nước sợ đã đến Sở quốc rồi.
Lời của Chu Lâm giống như sét đánh giữa trời quang khiến cho binh lính Nam quốc ngây ngốc tại chỗ.
Chu Lâm thừa dịp bọn họ đang sững sờ không kịp trở tay, quay người chạy.
"Đáng chết, đừng để hắn chạy, tên này nhất định là người Sở quốc phái tới, phải bắt hắn về."
Chu Lâm thề dù là khi bé bị Tiêu Tẫn đuổi đánh thì hắn ta cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.
Sở quốc liên tục chiến bại, vào đêm thất tòa thành thứ ba chuẩn bị thất thủ, Tiêu Tẫn đến đại doanh Sở quốc.
Khoảnh khắc Dũng Võ tướng quân nhìn thấy Tiêu Tẫn, vành mắt đỏ lên không ai hiểu rõ năng lực tác chiến của Tiêu Tẫn hơn hắn, lúc Tiêu Tẫn bị bắt, hắn cũng không phải không muốn minh oan cho Tiêu Tẫn nhưng cuối cùng khát vọng quyền lực đã chiến thắng lòng trắc ẩn.
Mặc dù Tiêu Tẫn bây giờ vẫn mang thân phận tội thần nhưng Dũng Võ tướng tướng quân không dám kiêu ngạo trước mặt hắn, khi Tiêu Tẫn đi vào đại doanh, hắn đã chủ động giao ra một nửa hổ phù còn lại.
Tiêu Tẫn không chút khách khí cầm lấy hổ phù, nơi này không có người của hắn, muốn để cho các thủ hạ và những binh lính kia nghe lời phải có hộ phù trong tay
"Vương gia , tình thế bây giờ hết sức nghiêm trọng Sơn Thành tối nay suýt nữa đã thất thủ."
Tiêu Tẫn nhàn nhạt nhìn Dũng Võ tướng quân, trong ấn tượng của hắn, Dũng Võ tướng quân vẫn luôn là người theo phe thủ, giỏi phòng thủ bây giờ lại gần như mất cả ba thành là đả kích rất lớn với hắn ta, vẻ mặt vô cùng chán nản.
Trên chiến trường kiêng kị nhất là bại thế, khí thế cũng mất thì còn cái gì để đánh nữa.