Món chính là lương thực phụ, Tô Oanh trực tiếp bưng chén ăn miếng to, một chút đều không khách khí.
Mấy người Vương thẩm nhìn bộ dáng này của nàng, chỉ cảm thấy là bọn họ ở trong núi đói lả, bằng không một cô nương xinh đẹp như thế sao có thể ba miếng đã xử lý xong một chén cơm?
"Tiểu nương tử, ngươi cũng đừng ăn cơm không, cũng ăn chút đồ ăn, cá này ăn ngon mau nếm thử."
"A, cảm ơn." Tô Oanh gắp một miếng thịt cá trực tiếp ăn vào trong miệng, nhưng giây tiếp theo, đã bị xương cắm vào họng.
"Cá này, a, xương."
Tiêu Tẫn thấy thế, chỉ có thể kéo ghế ngồi ở bên người nàng, nắm miệng của nàng, để nàng há miệng ra.
Tô Oanh khó chịu muốn đẩy hắn ra.
"Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi lấy ra."
Tô Oanh nghe hắn nói như vậy thì không nhúc nhích, chỉ thấy Tiêu Tẫn trực tiếp cầm chiếc đũa chọc vào trong miệng Tô Oanh, chờ chiếc đũa lại đưa ra bên trên có thêm một xương cá.
"Tốt rồi."
Tô Oanh nuốt nước miếng, lúc này giọng nói mới thoải mái.
Vương thẩm hơi áy náy đẩy trứng gà ra trước mặt Tô Oanh: "Cá này hơi nhiều xương, nếu tiểu nương tử không ăn thì ăn trứng gà đi.
Tuy là da mặt Tô Oanh đủ dày, cái này cũng cảm thấy rất khó nói, nàng có thể nói nàng lớn đến bây giờ đây là lần đầu tiên ăn cá?
Nguồn nước mạt thế đều gặp tính chất ô nhiễm khác nhau, mặc dù trong nước còn có cá nhưng cũng không thể ăn, hiểu biết của nàng với thế giới quá khứ gần như đều là lật xem tư liệu tiếp thu tin tức theo chiến hữu bên kia, nào có thể nghĩ đến ăn cá lại lao lực như vậy.
"Lần sau ta sẽ cẩn thận."
Tiêu Tẫn nhìn nàng một cái, gắp một miếng thịt cá để vào trong chén.
Tuy Tô Oanh hơi xấu hổ, nhưng vẫn ăn liên tiếp ba chén cơm, dù là lượng cơm ăn của mấy người Trương Sơn đều kém hơn nàng.
Ngay ở lúc Tô Oanh muốn dừng đũa, một chén thịt cá trắng như tuyết đã bị đẩy đến trước mặt nàng: "Ăn đi."
Tuy Tô Oanh cảm thấy hương vị thịt cá không tồi, nhưng bị thứ kia đâm ít nhiều nàng cũng có bóng ma: "Ta ăn no rồi."
Tiêu Tẫn bưng chén của mình, mí mắt cũng chưa nâng nói: "Xương đều lấy ra rồi."
Tô Oanh kinh ngạc nhìn hắn một cái, cảm thấy mặt trời sẽ mọc đằng tây ra, người này lại tự tay chọn xương cá cho nàng.
Nhưng thịt đều đặt tới trước mặt mình, nào có đạo lý không ăn: "Cảm ơn." Nói xong, trực tiếp gắp thịt cá lên ăn.
Tiêu Tẫn thấy nàng ăn đến thỏa mãn, lúc rũ mắt che giấu ý cười ở đáy mắt.
Một nhà Vương thẩm nhìn động tác lẫn nhau của hai người ở trong mắt, đó chính là phu thê ân ái.
Sau khi ăn no, thím Vương để Trương Sơn dọn dẹp nhà ở của hắn, ban đêm để Tô Oanh bọn họ ngủ lại.
"Tiểu nương tử, vùng hoang vu dã ngoại này đường ban đêm không dễ đi, đêm nay các ngươi ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi, ngày mai bọn họ muốn lên trấn trên đi bán lợn rừng, đến lúc đó lại dẫn các ngươi đi, nếu các ngươi không tìm thấy người nhà của mình, vậy đến huyện nha đi báo quan, quan sai sẽ giúp các ngươi."
"Cảm ơn đại thẩm."
Vương thẩm cười lắc đầu: "Mười mấy năm trước, trượng phu ta chết bệnh, ta dẫn theo bốn hài tử sinh sống cũng không quá tốt, cũng là được người tốt bụng giúp đỡ mới sống đến ngày hôm nay, ta đi lấy một bộ y phục đến cho các ngươi, ban đêm các ngươi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc."
"Vâng."
Thím Vương tìm một y phục cũ của mình cho Tô Oanh, cầm xiêm y của con thứ hai cho Tiêu Tẫn, tuy cơ thể của con thứ hai đã là lớn nhất trong mấy huynh đệ, nhưng xiêm y kia lấy đến trước mặt Tiêu Tẫn, vẫn là có vẻ nhỏ.
Sau khi Vương thẩm ra khỏi phòng, Tô Oanh cầm xiêm y nhìn Tiêu Tẫn nói: "Hai ta tắm chung sao?"