"Đại tiểu thư đang làm gì vậy, ngươi không sợ Thừa tướng biết sẽ trừng phạt ngươi sao?" Thu Thời hoảng sợ khi thấy Tô Oanh trực tiếp động tay với Tô Ngọc Nhan, lập tức bảo vệ trước mặt Tô Ngọc Nhan.
Tô Oanh nhướn mày: "Ông ta? Một người đàn ông ăn bám vợ, đúng là kẻ vô dụng."
Năm đó Tô gia sa sút, nếu không phải gia tộc Giang Nguyên viện trợ, ông ta không để đi đến vị trí ngày hôm nay.
Nhưng những năm này đó, ông ta không ít lần chèn ép tộc Giang Nguyên Thị.
Tô Ngọc Nhan sắp bị tức chết, sự thay đổi lớn của Tô Oanh làm nàng ta không ngờ tới, tiếp tục đối đầu người bị thiệt chính là nàng ta, nàng ta nắm chặt khăn thêu: "Được rồi, uổng công muội muội vì chuyện tỷ tỷ bị lưu đày mà khóc cạn nước mắt, ta đúng là có mắt như mù, Thu Thời, chúng ta đi."
Thu Thời lập tức cùng hai nha hoàn bước lên dìu Tô Ngọc Nhan ra khỏi gian phòng.
Xuân Phân dưới đất thấy vậy lập tức bò dậy chạy theo: "Nhị tiểu thư đợi nô tỳ với..."
Bạch Sương thấy bóng dáng rời đi của họ liền hả hê trong lòng, nhưng nàng ấy lại có chút lo lắng, nhị tiểu thư sau khi trở về liền nói với Tô Thừa tướng, đó dù sao cũng là phụ thân và kế mẫu của Vương phi, là trưởng bối, Vương phi cũng không thể chống lại họ.
"Vương phi ..."
"Bạch Sương, ngươi nói trong đồ cưới của nương ta, thứ đồ tốt giống như vậy còn được bao nhiêu?"
Bạch Sương nhìn chiếc vòng tỏa ánh sáng lấp lánh ánh kim nói: "Vương phi không nhớ rồi, chất lượng giống như vậy, cũng chưa phải là tốt nhất, phu nhân... Đúng là đã để lại cho Vương phi rất nhiều đồ tốt, rất nhiều thứ nô tỳ còn chưa được gặp qua."
Tô Oanh hài lòng đem vòng tay lau sạch rồi đem đi dẹp: "Ừ, đã đến lúc lấy về rồi, sẽ để ngươi nhìn một chút."
Bạch Sương kinh ngạc, lấy về?
Đây là... ý trên mặt chữ sao?
Tiểu nhị dọn lên một bàn đồ ăn mới, sau khi Tô Oanh ăn no, rất hài lòng rời khỏi tửu lâu.
"Vương phi còn muốn đi đâu nữa không?"
Tô Oanh nhìn thời gian, bây giờ quay về mặt trời cũng sắp lặn rồi.
"Quay về trước."
"Vâng."
Tô Oanh vừa về tới vương phủ, Tiêu Tẫn cũng về tới.
Tô Oanh ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người hắn liền hỏi: "Đi uống rượu sao?"
Tiêu Tẫn đúng là đã uống rượu, uống cũng không ít, tai cũng đã đỏ lên.
"Ừ, mới gặp một số bạn cũ."
Tô Oanh gật đầu, không có hỏi nhiều, nhưng Tiêu Tẫn tiếp tục nói: "Đợi ngày khác lại dẫn ngươi đi gặp."
Tô Oanh cũng khá tò mò, trước kia Tiêu Tẫn quen bạn như thế nào: "Được."
Tiêu Tẫn thấy nàng đồng ý, trong mắt liền xuất hiện ý cười: "Hôm nay ra ngoài rồi?"
"Ừ, đi dạo xung quanh, còn gặp Tô Ngọc Nhan."
Tiêu Tẫn đương nhiên biết Tô Ngọc Nhan là ai, thấy tâm trạng Tô Oanh khá tốt, tò mò hỏi: "Gặp được muội muội ngươi, rất vui sao?"
Lấy lại được cái vòng, đúng là khá vui: "Ừ, vui."
Tiêu Tẫn cảm thấy, niềm vui mà Tô Oanh hiểu chắc chắn khác với cái hắn nói.
Tô Oanh vui nhưng Tô Ngọc Nhan lại bị tức điên.
Nàng ta vừa về đến phủ Thừa tướng đã nhào vào lòng Tiểu Giang Nguyên Thị khóc to, khóc nói Tô Oanh không xem nàng ta ra gì, giành lấy chiếc vòng của nàng ta như thế nào.
Lúc đầu, Tiểu Giang Nguyên Thị không tin, Tô Oanh là người như thế nào, bà ta hiểu rõ hơn ai hết, đừng nói giành chiếc vòng của Tô Ngọc Nhan, đến cả nói chuyện to tiếng với nàng ta cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng khi bà ta thấy mặt Xuân Phân sưng đến không mở được mắt, hơi nhíu mày lo lắng.
"Nàng thực sự đã giành mất chiếc vòng tay của ngươi?" Tiểu Giang Nguyên Thị nhẹ nhàng xoa vành mắt hơi đỏ của Tô Ngọc Nhan, chỉ sợ dùng lực lớn sẽ làm bị thương làn da mềm mại của nàng ta.
"Nương, chẳng lẽ con gái lại lừa gạt người, người xem." Tô Ngọc Nhan kéo tay áo của mình lên, chiếc vòng hôm nay đeo ra ngoài đúng là không còn nữa.
Tiểu Giang Nguyên Thị cảm thấy Tô Oanh chắc chắn đã điên rồi, nếu không sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?