Tô Oanh gật nhẹ, một nhà bốn người lên xe ngựa, xuất phát tiến cung.
Sở quốc lần nữa đánh thắng Nam Quốc, Khang Trạch Đế rất vui vẻ, yến tiệc mời các quan viên ngũ phẩm trở lên tham dự, bởi vì nhiều người, nên yến tiệc tổ chức ở bên cạnh hồ lộ thiên.
Gia đình Tiêu Tẫn vừa đến bên hồ, giọng nói chói tai của nội thị vang lên.
"Tề Vương, Tề Vương phi tới."
Một lời truyền khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Tô Oanh và Tiêu Tẫn.
Đây là hai người mà hai ngày nay các gia đình quý tộc bàn tán nhiều nhất.
Tiêu Tẫn trở về, còn lập được công lớn họ không thấy kì lạ.
Điều họ kinh ngạc là, tại sao Tiêu Tẫn lại dẫn Tô Oanh trở về.
Điều ngu xuẩn trước đó Tô Oanh làm họ đều biết, Tiêu Tẫn dẫn nàng trở về, không phải đang làm nhục bản thân sao?
Trong lúc mọi người đang không hiểu, thấy khoảnh khắc Tiêu Tẫn và Tô Oanh bước vào, lại hình như có thể hiểu được.
Vẻ ngoài uy nghiêm và phong thái oai hùng của Tiêu Tẫn khiến họ cảm thấy bất cứ ai đứng cạnh hắn đều sẽ bị lép vế.
Nhưng khi họ nhìn Tô Oanh, suy nghĩ vừa nãy lại thay đổi nhanh chóng, bởi vì Tô Oanh đứng cạnh Tiêu Tẫn không hề bị lép vế.
Rất khó có được nữ tử có phong thái to lớn như vậy, có thể thoải mái đứng cạnh sát thần, thậm chí về mặt khí thế cũng không hề thua kém.
Lúc Tiêu Tuyệt thấy Tô Oanh bước vào liền híp mắt nhìn, hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều tình huống khi gặp lại Tô Oanh, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến hoàn cảnh giống hôm nay, hắn ta càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
Lần trước gặp Tô Oanh toát lên vẻ tối tăm, trong mắt đều là sự tức giận không thể tan ra.
Tô Oanh bây giờ toàn thân cao quý, trên lông mày là sự kiêu ngạo sắc bén, giống như không để mọi người xung quanh vào tầm mắt.
Là ai, đã cho nàng sự kiêu ngạo giống vậy!
Một nhà bốn người không quan tâm ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ tự nhiên đến vị trí của mình ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ trước sau đều nắm tay của Tô Oanh và Tiêu Tẫn, những ánh mắt phán xét đó vẫn làm họ căng thẳng, khó chịu.
Tô Oanh cảm nhận được tâm trạng của con không được vui, an ủi xoa nắn tay nhỏ của chúng, ấm áp nói: "Đừng sợ, a nương và phụ thân các con đều ở đây."
"A nương, tại sao họ cứ nhìn chúng ta?" Nhị Bảo khó hiểu hỏi.
"Bởi vì chúng ta đẹp."
"Linh Nhi không thích."
Tô Oanh cũng không thích, cho nên nàng liền nhìn qua đó.
Mọi người đối với ánh mắt lạnh lẽo của Tô Oanh, đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ai mà ngờ giây trước còn là một Tề Vương phi dịu dàng hiền lương, giây sau lại biến thành một sát thần hung ác.
Những người bị Tô Oanh nhìn đến, đều ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt.
"Dữ như vậy làm gì." Tiêu Tẫn bóc một trái quýt, chia làm ba phần, đưa đến tay của ba mẹ con bọn họ.
Tô Oanh ăn xong quýt, không hề có phẩm cách đoan trang mà một Vương phi nên có: "Chúng ta cũng không phải là khỉ."
Tô Oanh cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Tiêu Tuyệt.
Tiêu Tuyệt đầu tiên là ngẩn người, sau liền thấy Tô Oanh giơ ngón giữa về phía hắn ta.
Tiêu Tuyệt không biết đây có nghĩa là gì, nhưng từ ánh mắt của Tô Oanh có thể thấy, đây chắc chắn không phải đang khen hắn ta!
"Nhan nhi, Nhan nhi?" Tiểu Giang Nguyên Thị kêu mấy tiếng, thấy Tô Ngọc Nhan cũng không có phản ứng.
Bà ta nhíu nhẹ mày, lại đụng nhẹ nàng ta.
Tô Ngọc Nhan hoàn hồn, có chút mơ hồ nhìn Tiểu Giang Nguyên Thị: "Chú ý dáng vẻ."
Tô Ngọc Nhan vô thức ngồi thẳng người.
Tiểu Giang Nguyên Thị nhìn theo hướng mắt vừa này của nàng ta, liền thấy Tô Oanh đang nhàn hạ ăn điểm tâm trên bàn, không có quy tắc.
Bà ta bưng tách trà uống một ngụm, che đi nụ cười khinh bỉ nơi khóe miệng, bà ta còn nói thứ ngu xuẩn này có thay đổi nhiều như thế nào, nhìn như vậy có gì khác với trước kia?