Lúc hai cô gái nhìn thấy Tiêu Tẫn cao lớn anh tuấn thì rung động, sau khi nghe thấy hắn hỏi ra loại chuyện như thế này thì càng đỏ mặt.
Hầu hạ như thế nào?
"Ngươi muốn hầu hạ thế nào?" Con mắt Tô Oanh chớp chớp.
Phản ứng này khiến Tiêu Tẫn thích thú.
"Lúc mùa đông lạnh, bọn họ cũng có thể dùng để làm ấm giường."
Hai cô gái tuy xấu hổ vô cùng nhưng trong lòng lại mang hy vọng tràn đầy.
Làm ấm giường.
Tô Oanh xoay đầu nhìn hai người một cái, thì hiểu ra, nàng chỉ nghĩ hai người này là Hoàng hậu đưa đến làm tai mắt, không ngờ công dụng của tai mắt này còn thật đặc biệt.
Bỗng nhiên, Tô Oanh có chút không vui.
"Ngươi muốn bọn họ làm ấm giường cho ngươi sao?"
Tiêu Tẫn thong thả trả lời: "Không, ta chỉ muốn ngươi làm ấm giường cho ta."
"Cút."
Hai cô gái khiếp sợ nhìn Tô Oanh hung dữ.
Vương phi dám nói chuyện với Vương gia như vậy sao?
Đây quả thật chính là đại bất kính.
Nhưng điều kỳ lạ là, tại sao Vương gia hình như lại có thể không giận một chút nào cả, thậm chí... Còn có chút vui vẻ?
Hai cô gái cảm thấy, đôi phu thê này đều không bình thường cho lắm.
Triệu ma ma biết Hoàng hậu ban thưởng cho Tô Oanh hai quý nhân, như gặp phải kẻ địch mạnh, trực tiếp sắp xếp người sống ở phòng khách khá xa, không để bọn họ đến gần bên cạnh Tiêu Tẫn.
Ban đêm sau khi Tiêu Tẫn về phòng mình, Triệu ma ma kéo Tô Oanh nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Vương phi, vẫn là sớm tống cổ hai người kia đi thôi."
Tô Oanh khó hiểu: "Hoàng hậu đã đưa tiền."
Triệu ma ma: "..." Đó là chuyện mấy trăm lượng bạc sao.
"Vương phi, đó là mỹ nhân mà Hoàng hậu tặng cho Vương gia, là đưa đến câu dẫn Vương gia đấy!" Triệu ma ma cố gắng hết sức để nói ra những lời thẳng thắn nhất, Vương phi nên có ý thức về mối nguy này.
Dù sao mấy tên cẩu nam nhân kia có ai mà không thích những cô gái dung mạo xinh đẹp da trắng cơ thể mềm mại chứ.
"Câu dẫn Tiêu Tẫn?"
Triệu ma ma ra sức gật đầu: "Đúng, Vương phi nhất định phải nghĩ cách đuổi cổ bọn họ đi."
Tô Oanh nhíu mày: "Làm thế nào?"
Triệu ma ma ưỡn ngực: "Chút chuyện nhỏ này thì không cần Vương phi phải lo lắng, lão nương nhất định dốc hết sức lực, không để bọn họ tiếp cận đến Vương gia."
Tô Oanh nghĩ đến, nếu như người bị Triệu ma ma đuổi cổ đi rồi, Hoàng hậu cũng không thể vì mấy trăm lượng bạc mà đến gây chuyện với nàng: "Nếu như Tiêu Tẫn thật sự thích..."
"Không, Vương gia không thích." Triệu ma ma kiên định cắt đứt lời nói của Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn bà ấy một cách ngạc nhiên, nàng cảm thấy phản ứng của Triệu ma ma quả thật không phù hợp với sự dạy bảo mà nàng được tiếp nhận từ thuở nhỏ.
Nếu là lúc trước, Triệu ma ma cũng tuyệt đối không có như vậy, Vương gia chỉ có thể nghĩ đến một mình Vương phi.
Nhưng ở Bắc Hoang lâu như vậy, bà ấy cảm thấy Vương gia chỉ có thể là của Vương phi, ai cũng không được đến giành.
Trong đêm, sau khi Tô Oanh dỗ hai đứa trẻ ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Nàng cho rằng là Bạch Sương mang bữa ăn khuya cho mình, thì ngồi dậy đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, ai mà biết người đến lại là Tiêu Tẫn.
Hắn mặc đồ ngủ trên người, mái tóc đen rối tung, nhưng lại còn mượt hơn tóc của nàng: "Nửa đêm ngươi định làm gì?"
Tiêu Tẫn đến ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, giữa hai lông mày nheo lại có chút phiền muộn: "Việc và người ở Kinh thành phức tạp, mỗi lần nghĩ đến khó mà ngủ được."
Tô Oanh biết hắn đã bổ nhiệm Phó thống lĩnh cấm quân, hôm nay đã được nhậm chức, tưởng rằng hắn đã gặp phiền phức gì khi nhậm chức.
"Sao vậy? Có người không phục à?"
"Người không phục đương nhiên không ít, ngồi đây lạnh, lại giường nằm đi, ta từ từ nói cho ngươi."
Tiêu Tẫn đứng dậy, tự nhiên đi về phía giường.
Tô Oanh nheo mắt.
Lát sau, Tiêu Tẫn đã bị đẩy ra ngoài cửa.
"Rầm."