Tô Oanh thản nhiên liếc Tiểu Giang Nguyên Thị, cười một tiếng rồi vào tiền đường cùng bọn họ.
"Đứa con nghiệt nữ nhà ngươi mau quỳ xuống cho ta."
Vừa mới bước vào phòng, Tô Thừa tướng đã lạnh lùng lên tiếng.
Tô Oanh liếc mắt nhìn, Tô Ngọc Nhan cũng vội chạy đến.
Tô Ngọc Nhan hả hê nhìn Tô Oanh, nàng ta sẽ không thể bỏ lỡ cơ hội xem trò cười của nàng.
"Quỳ xuống? Không nói đến chuyện bây giờ ta đã là Tề Vương phi, càng huống hồ ta không làm sai chuyện gì, ông dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ quỳ xuống cho ông."
Trước đây Tô Oanh điêu ngoa, nhưng rất nghe lời của Tiểu Giang Nguyên Thị, đối với Tô Thừa tướng thì càng sợ hơn như chuột thấy mèo, làm gì có kiểu nói chuyện như vậy với ông ta.
Lửa giận của Tô Thừa tướng từ từ bừng lên.
"Nghiệt nữ nhà ngươi, gan cũng lớn lắm, ngươi xông vào phủ Thừa tướng, lẽ nào ngươi còn không sai sao?"
"Cái này thì cũng thôi đi, trước đây ngươi còn ức hiếp muội muội mình cướp vòng tay của nó, làm nhục người mẹ đã nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi đã từng đọc sách, hiểu đạo lý, lại làm ra loại chuyện như thế kia."
Trước nay Tô Thừa tướng vẫn luôn cảm thấy Tô Oanh là vết nhơ của đời mình, không chỉ vì nàng dốt nát kém cỏi, là trò cười trong Kinh Thành, mà còn vì người mẹ có tính cách giống hệt nàng.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Oanh, ông ta sẽ nhớ đến bản thân mình năm đó cùng Tiểu Giang Nguyên Thị chịu nhục như thế nào.
Đối mặt với cơn giận mất khống chế của Tô Thừa tướng, Tô Oanh rất bình tĩnh.
"Trước tiên, ta đánh những tên thị vệ kia là bởi vì bọn họ ngăn cản ta, thứ hai, thứ mà ta lấy từ trên người của Tô Ngọc Nhan là của hồi môn của mẹ ruột ta năm đó, làm nhục Tiểu Giang Nguyên Thị là bởi vì bà ta tự cho mình là thông minh xem ta như đứa ngốc."
Tiểu Giang Nguyên Thị vừa nghe thấy, vành mắt liền đỏ lên: "Oanh Oanh, mẫu thân không biết mình rốt cuộc đã làm gì sai khiến con hiểu lầm như vậy, con nói với mẫu thân đi, mẫu thân sẽ giải thích cho con."
Tô Thừa tướng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Giang Nguyên Thị thì thương xót vô cùng, giống như năm đó Tiểu Giang Nguyên Thị vẫn luôn chịu sự ức hiếp của muội muội mình, quả thật đều đáng hận như vậy.
"Ngươi lại đi nói như vậy với mẫu thân người đã nuôi lớn ngươi sao?"
"Mẫu thân? Bà ta mà cũng xứng sao? Ta không nói lời vô nghĩa, mục đích hôm nay ta đến đây chắc hẳn trong lòng mấy người cũng hiểu, ta là đến lấy của hồi môn năm đó nương ta để lại, đem đồ ra đây, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa."
"Của hồi môn của nương ngươi gì chứ? Của hồi môn của nương ngươi không phải đã bị bà ta tiêu xài gần hết trong mấy năm nay rồi sao, là ai xúi giục ngươi đến làm cái chuyện điên rồ này, ngươi nói đi."
Khoé môi Tô Oanh nhếch lên, điều này cho thấy nàng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi.
Nàng đưa tay tóm lấy đồ bằng ngọc để trên giá bên cạnh, lấy danh sách của hồi môn của Giang Nguyên Thị bày ra: "Nếu như ta không nhìn lầm thì cái này nên là bình ngọc của hồi môn của nương ta, ông nói đều bị bà ấy tiêu xài hết sao? Của hồi môn năm đó của bà ấy một cái sân cũng chứa không hết, ông nói với ta bà ấy tiêu xài cái gì mà hết?"
Sắc mặt Tô Thừa tướng càng ngày càng khó coi.
"Oanh Oanh, những đồ trang trí này đều là đồ mà năm đó tỷ tỷ đã bố trí ở phủ Thừa tướng..."
"Bà ấy bố trí ở phủ Thừa tướng, không nói sẽ để lại cho các người, lúc nào ta cũng có thể thu lại."
Tô Thừa tướng tức giận đến mức run rẩy chỉ tay vào Tô Oanh: "Ngươi, đứa con bất hiếu nhà ngươi! Điêu ngoa, ác độc, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi không được."
Tô Thừa tướng tức giận, giơ tay đánh lên mặt của Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không để im cho ông ta đánh.