Giang Dương người đầy vết thương nhìn Tô Oanh như là một hung thú phẫn nộ vọt vào chiến cuộc, sát khí đáy mắt dần nồng đậm, toàn thân như bị rót đầy sức lực, từng quyền đánh đến thịt bắn ra ngoài.
Người xung quanh xem náo nhiệt thấy Tô Oanh đột nhiên trở về, đều khiếp sợ trợn tròn đôi mắt.
Mà những nam nhân muốn nhân cơ hội cướp đoạt thịt hổ và hài tử đó, một đám bị Tô Oanh đánh đến hoàn toàn biến dạng.
Tô Oanh ôm Nhị Bảo đứng ở giữa phạm nhân đầy đất, lệ khí quanh người chỉ tăng không giảm: "Ta đã nói rồi, nếu ai dám đụng đến người của ta, ta sẽ dẫm nát đầu của hắn, Tô Oanh ta luôn nói được thì làm được!"
Dư lại những phạm nhân còn sống đó run bần bật, một đám chỉ có thể nằm trên mặt đất giả chết, hy vọng mình có thể tránh được một kiếp!
"A, nương, nương hu hu..." Nhị Bảo ôm Tô Oanh lên tiếng khóc lớn, Tô Oanh nghe tiếng khóc mềm mại của cô bé, tim như bị dẫm nát.
Nàng vội trấn an vỗ Nhị Bảo bối: "Đừng sợ đừng sợ, nương đã trở lại, sẽ không có người dám bắt nạt Linh Nhi nữa."
Tô Oanh ôm Nhị Bảo tiến lên đỡ Bạch Sương và Triệu mụ mụ bọn họ dậy, Giang Dương cũng chống người bế Đại Bảo từ trên mặt đất lên.
"Phu nhân, Vương gia đâu?" Đây là lần đầu tiên Giang Dương nguyện ý lấy tôn xưng gọi Tô Oanh.
"Chờ ở trên xe ngựa cửa thành, hiện tại đều dọn dẹp đồ vật một chút, chúng ta đi qua."
Giang Dương nghe Tiêu Tẫn còn sống, rốt cuộc trên mặt lộ ra một nụ cười.
Mặc kệ lúc trước Tô Oanh đã làm cái gì, ở lúc nàng nghĩa vô phản cố nhảy xuống cứu Tiêu Tẫn, toàn bộ thù hận trước kia đều xóa bỏ.
Tô Oanh nhìn về phía Nhị Bảo, thấy hắn nhìn Tô Oanh bĩu cái miệng nhỏ, rõ ràng cực kỳ sợ hãi, lại không để nước mắt chảy ra.
Đứa nhỏ này thật là... Hiểu chuyện đến làm người đau lòng: "Tễ Nhi đến đây, ta dẫn ngươi đi tìm phụ thân ngươi được không?"
Đại Bảo mắt to đỏ hồng gật đầu duỗi tay để Tô Oanh ôm đi.
"Hạ đại thúc, Trương tẩu tử, các ngươi đều không sao chưa?"
Mấy người thấy Tô Oanh trở về cũng vô cùng kinh ngạc, ngay cả vết thương trên người đều không cảm thấy đau, bất tri bất giác bọn họ đã xem Tô Oanh trở thành tương lai hy vọng của chính mình.
"Không sao không sao, phu nhân và lão gia có thể bình an trở về thì tốt."
"Đúng vậy, đúng."
Vài người đỡ lẫn nhau đi về phía trước, mà Tiêu Tẫn sớm đã đánh xe lại đây, chờ ở phía trước.
Vừa rồi quan sai ở bên ngoài vây xem, nhìn huyết nhục hỗn độn đầy đất, may mắn mấy ngày nay mình không bỏ đá xuống giếng, bằng không biến thành thịt nát trên mặt đất chính là bọn họ!
"Phụ thân, là phụ thân!"
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Tiêu Tẫn, vui vẻ gọi, rối rít xoắn cơ thể nhỏ bé từ trên người Tô Oanh xuống chạy về phía Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn chống đôi tay từ trên xe ngựa xuống, giang hai tay ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.
"Phụ thân, hu hu hu... Cuối cùng phụ thân đã trở lại."
"Phụ thân..." Đại Bảo kiên cường ở trong một cái chớp mắt nhào vào trong lòng Tiêu Tẫn kia, cũng khóc.
Tiêu Tẫn lau khô nước mắt trên mặt bọn họ, đáy mắt đều là đau lòng: "Không khóc, phụ thân đã trở lại."
Nhìn hai hài tử gầy yếu, lúc này, Tiêu Tẫn là cảm kích với Tô Oanh, mặc dù không biết nàng là ai, lại muốn làm cái gì, nhưng nàng cứu hắn, khiến hắn còn có thể gặp lại hai đứa nhỏ, vậy là đủ rồi.
"Vâng, không khóc, nương mua cho các con rất nhiều đồ ăn ngon, mau lên trên xe ngựa đi." Tô Oanh đi tới, bế Đại Bảo và Nhị Bảo lên đặt lên trên xe.
Hai đứa nhỏ khụt khịt ngừng khóc thút thít, kinh ngạc nhìn xe ngựa.
Nhị Bảo mở mắt to đỏ hồng nhìn Tô Oanh đáng yêu mở miệng: "Nương, người, người lấy xe ngựa ở đâu vậy?"
"Đây là nương mua ở huyện thành, về sau lên đường các con có thể ngồi ở trên xe ngựa không cần đi nữa."