Hành động thật sự không thể gọi là đẹp, thậm chí còn có chút tục tĩu, vốn dĩ hành động như vậy khiến Tiêu Tuyệt cực kỳ ghét bỏ, nhưng không biết vì sao ngược lại, lúc nhìn Tô Oanh hắn lại còn cảm thấy nàng không chút không được tự nhiên?
Tiêu Tuyệt ngước mắt liền đối diện với cặp mắt sâu hun hút của Tiêu Tẫn, ý cảnh cáo trong đáy mắt hiện ra rõ ràng.
Tiêu Tuyệt hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Ngay lúc Tô Oanh đã ăn xong nửa con dê, cuối cùng đồ ăn Tây Lương cũng được mang lên.
Triệu ma ma nói đồ ăn Tây Lương chú trọng vào bản chất nguyên liệu nấu, lúc nấu xong hương vị sẽ rất nhạt, cũng vì như vậy mà nước chấm sẽ không lấn át được mùi hương của nguyên liệu nấu ăn.
Tô Oanh nhìn mâm thịt gà trực tiếp dùng tay cầm đùi gà, chấm nước chấm rồi cho vào trong miệng.
Tiêu Tẫn ngồi ở bên cạnh yên tĩnh nhìn, thỉnh thoảng còn lau dầu mỡ trên tay cho nàng.
Mọi người xem đều tấm tắc bảo lạ, cũng không biết rốt cuộc trên người Tô Oanh có lực hấp dẫn gì mà có thể khiến Tề Vương mê muội nàng như vậy!
"Cũng được rồi, ăn nhiều quá dạ dày chịu không nổi."
Trường An hầu nhìn con dê gần như đã bị Tô Oanh ăn sạch, giữa mày giật giật, lượng ăn này đã có thể so với lượng ăn của mấy nam tử thành niên rồi đấy, còn nói là được rồi sao?
Tô Oanh quả thật có hơi no, nàng bỏ xương dê ra chậm rãi thở ra một hơi, rồi lại uống hai chén nước trà súc miệng, lau khô tay sau đó vừa lòng đứng lên.
"Cảm ơn Trường An hầu đã chiêu đãi, cáo từ."
Tiêu Tẫn cũng theo đó đứng dậy rời đi cùng nàng.
Nhìn bóng dáng rời đi vô cùng bình thản của hai người, Trường An hầu thậm chí còn hoài nghi nàng tới đây có phải là vì ăn thịt dê hay không?
Ra khỏi Trường An hầu phủ, Tiêu Tẫn xoay người lên ngựa.
"Ngươi đi về trước đi."
Tô Oanh gật gật đầu lên xe ngựa.
Màn xe mới vừa hạ xuống, Bạch Sương liền dơ ngón tay cái với Tô Oanh: "Vương phi, người thật là lợi hại."
Tô Oanh ăn uống no đủ, tâm trạng đã tốt hơn không ít: "Có cái gì mà lợi hại, chẳng lẽ bị bắt nạt mà còn không được phản kích sao, ở chỗ ta không có đạo lý này."
Nàng mặc kệ sống chết của những người này, nếu trêu chọc nàng sẽ phải trả giá.
Xe ngựa của Tô Oanh vừa trời đi, khách khứa trong hầu phủ lập tức nghị luận sôi nổi.
"Đôi phu phụ Tề Vương này thật sự quá kiêu ngạo, Hầu gia thật sự nuốt trôi cơn tức này sao?" Người ngồi ở bên cạnh Trường An hầu thấp giọng mở miệng.
Trường An hầu là người khéo đưa đẩy cho nên rất được người của thế gia quý tộc thích, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ông ta dễ bị bắt nạt, hôm nay nuốt cơn tức này lại, quay đầu lại còn không biết có bao nhiêu người còn đợi nhìn ông ta bị chê cười!
Trường An hầu buồn không lên tiếng, uống một ngụm rượu, trong lòng đã có tính toán.
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức Tề Vương phi ở Trường An hầu phủ quát tháo đánh người, Tề vương nối giáo cho giặc đã truyền tới lỗ tai Khang Trạch Đế.
Sau khi Khang Trạch Đế biết không trách móc nặng nề Tiêu Tẫn trước, mà truyền Tô Oanh tiến cung.
Khang Trạch Đế nhìn Tô Oanh quỳ gối trước mặt, từ trước tới nay ông ta không thích đứa con dâu này, ngu xuẩn, lỗ mãng, liều lĩnh
Còn tưởng những chuyện trước kia nàng làm đã khác người lắm rồi, không nghĩ tới hiện tại còn dám công khai đánh người.
"Tô Oanh ngươi đã biết sai chưa?"
Lại đối diện với Khang Trạch Đế một lần nữa, Tô Oanh cảm thấy ông ta vẫn khiến nàng chán ghét như cũ, đặc biệt là cặp mắt chứa đầy tính toán kia.
"Thần phụ không biết đã làm gì sai."
"Ngươi đại náo Trường An hầu phủ, còn đánh tiểu thư Trường An hầu phủ cùng với tiểu thư Binh Bộ thượng thư phủ, ngươi còn cảm thấy mình không sai?"
"Các nàng ta khiêu khích nhục nhã thần phụ trước, xỉ nhục thần phụ cũng thôi, nhưng thần phụ chính là Tề Vương phi, là người hoàng gia, các nàng còn dám kiêu ngạo như vậy, vậy chẳng phải là không xem Hoàng thượng vào mắt?"