Tiểu Giang Nguyên thị nghe thế thì cười lạnh một tiếng: "Con yên tâm, nương sẽ sớm làm cho nàng ta không thể kiêu ngạo được nữa, con cứ tập trung dưỡng thương, nhất định phải khỏi hắn trước kỳ thi cuối năm, sau khi con thi đỗ đạt được công danh, cha con sẽ lo liệu một chức quan cho con, còn các việc khác, con không cần bận tâm."
Tô Duệ nằm trên giường gật đầu: "Con biết rồi."
Khi Tiểu Giang Nguyên thị bước ra khỏi phòng, sắc mặt dần trở nên nặng nề.
Tô Oanh, ngươi từng bước ép sát, vậy thì đừng trách ta không khách khí!
Sứ đoàn Nam quốc đến trước cổng thành.
Thiếu khanh Hồng Lư tự mặc một thân quan bào màu đỏ thẫm đứng ở cổng thành.
"Đại nhân, sứ đoàn Nam quốc tới rồi."
Thiếu khanh Hồng Lư tự - Quý đại nhân vội vàng bước tới, bày ra khuôn mặt tươi cười khách sáo.
"Nghênh đón sứ đoàn Nam quốc."
Đoàn người Nam quốc dừng lại trước cổng thành, ở giữa đoàn là một chiếc xe ngựa sơn đỏ.
Một ngón tay thon dài vén rèm châu ngọc lên, để lộ ra một nửa khuôn mặt thanh tú tinh xảo.
Trong bóng tối, đôi mắt hạnh nhìn qua bộ quan phục của thiếu khanh Hồng Lư tự, sau khi xác định thân phận của Quý đại nhân, mới buông rèm xuống: "Làm phiền rồi."
Quý đại nhân đứng thẳng dậy: "Vũ Vương điện hạ, mời."
Trước tiên sứ đoàn Nam quốc được đưa vào cung, ra khỏi cung lại được đưa đến hành cung, dừng chân lại đây.
"Vũ Vương, Chiêu Ngọc Công chúa hãy nghỉ ngơi tạm ở hành cung, có gì cần xin cứ nói với hạ quan."
Vũ Vương hoà nhã gật đầu: "Vậy thì làm phiền rồi."
"Hạ quan không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, cáo từ."
Quý đại nhân khom người lui ra.
Cửa điện vừa đóng lại, nụ cười trên mặt Vũ Vương cũng dần biến mất. ...
Hôm sau, Tô phủ mang sổ sách mà Triệu ma ma yêu cầu đến, vì đều là sổ sách suốt một năm qua của các cửa hàng khác nhau, cho nên tổng cộng lại có rất nhiều, chất đầy đến nửa căn phòng.
Tô Oanh nhìn mấy thứ sổ sách giấy tờ này đã cảm thấy nhức hết cả đầu, còn Lâm Thù Du lại hết sức hứng khởi, bảo thị vệ mang tất cả sổ sách vào phòng nàng ấy.
"Vương phi cho nô tỳ một ít thời gian, nô tỳ cam đoan, chưa tới vài ngày nữa sẽ xem xong."
"Ngươi xem xong rồi, có vấn đề gì cứ nói với ta là được."
"Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay."
Sau khi tập luyện buổi sáng trở về, hai túi sữa nhỏ bèn chạy ngay vào nhà kéo Tô Oanh dậy.
"A nương a nương, người đi thả diều với chúng con được không?"
Tô Oanh thấy hôm nay trời nắng đẹp, nghĩ tới mấy ngày nay hai đứa nhỏ quay lại kinh thành cũng chưa được ra ngoài, tranh thủ bây giờ thời tiết tốt, đưa chúng ra ngoài đi chơi một chút cũng được.
"Được, hôm nay a nương sẽ đưa các con ra ngoài thành thả diều."
Hai túi sữa nhỏ vừa nghe, lập tức phấn khởi nhảy cẫng lên.
"Tốt quá tốt quá, được đi thả diều, được đi thả diều."
"Linh Nhi đi chuẩn bị đây." Nhị Bảo để diều vào tay nàng rồi quay người chạy đi luôn.
Tô Oanh không biết cô bé định chuẩn bị gì.
Chẳng mấy chốc, Nhị Bảo đã cắp theo một cái bao nhỏ quay trở lại.
"A nương, chúng ta có thể đi rồi."
Tô Oanh thấy bọc vải nhỏ của cô bé nặng trĩu thì không khỏi tò mò: "Trong bọc của Linh Nhi có gì vậy?"
Nhị Bảo vui vẻ vỗ vỗ cái bọc nhỏ, lấy ra một hàng hạt nhỏ giống như những cái răng: "Toàn đồ ngon cả đây!"
Ặc...
Tô Oanh nhéo nhéo cái má càng ngày càng đầy đặn của Nhị Bảo: "Nhóc tham ăn."
"A, lúc đó con sẽ chia cho a nương một nửa."
"Cũng được đó."
Tô Oanh bảo Bạch Sương thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngựa xe, tranh thủ lúc trời còn sớm đi ra ngoài thành.
"Vương phi định đưa tiểu thế tử đi chơi ở đâu vậy?" Triệu ma ma nghe thấy tiếng động thì cũng đi ra từ gian phòng bên cạnh.
"Chỉ ra ngoài thành thôi, không phải Triệu ma ma nói ngoài thành có một bãi cỏ, ở đó thả diều rất tốt sao?"
"Vậy vương phi nhớ phải đi cẩn thận đó."
"Biết rồi Triệu ma ma."