Bên cạnh bãi cỏ có một rừng cây nhỏ, chỉ cần đứng ở bãi cỏ liếc mắt là đã có thể thấy được phía bên kia rừng.
Khi Nhị Bảo chạy ngang qua rừng nhỏ, phát hiện phía trước có vài đứa trẻ đang tụ tập lại ở một chỗ, không biết là làm gì.
Nhị Bảo tò mò đi tới, lập tức trông thấy những đứa trẻ kia đang dùng đá ném vào một đứa nhỏ gầy yếu trên mặt đất.
"Ngoan ngoãn giao cái diều trong tay ngươi ra, bằng không chúng ta sẽ đánh ngươi."
"Đúng vậy, mau đưa diều ra cho chúng ta!"
Đứa trẻ gầy yếu ôm chặt cánh diều trong tay, lắc đầu đầy bất lực: "Đây là của ta, ta sẽ không đưa cho các ngươi đâu."
"Hừ, không đưa cho chúng ta thì chúng ta cướp."
Mấy đứa trẻ kia lập tức bổ nhào tới đứa bé, giằng co cánh diều trong tay nó.
Nhị Bảo đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, hàng lông mày xinh xắn của Nhị Bảo đã nhíu lại: "Các ngươi thật xấu xa, không được cướp đồ của người khác!"
Nhị Bảo phồng đôi má nhỏ nhắn tiến lại gần, trừng mắt nhìn chằm chằm, chỉ trích bọn chúng.
Mấy đứa nhỏ thấy người mới tới là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, cũng không hề sợ chút nào.
"Mắc mớ gì tới ngươi, cút ngay, nếu không thì sẽ đánh ngươi luôn."
"Nhanh lên tên ma ốm kia, mau đưa diều cho chúng ta!"
Nhị Bảo rất tức giận!
A nương từng nói không được để cho người khác bắt nạt mình, nhưng cũng không được tuỳ tiện bắt nạt người khác, mấy người này hùa nhau bắt nạt một người, thật là quá đáng.
Cô bé vơ lấy một bao cát nhỏ bằng cái nắm tay mình, ném thẳng vào một đứa trẻ đang ra tay cướp đồ.
"Ai ôi!"
Nhị Bảo đã tập luyện được hai năm, lực ném ra không nhỏ chút nào, đứa bé kia bị trúng bao cát thì lập tức buông lỏng tay ra ngay.
"Ôi! Đau quá!"
Nhị Bảo liên tiếp ném các bao cát trong tay, nện trúng vào lũ trẻ kia khiến chúng bị đau, không thể không lùi lại.
"Hừ, kẻ xấu xa thì phải chịu đòn." Nhị Bảo đứng chắn trước mặt đứa nhỏ bên dưới đất, ngẩng cao đầu nhìn chúng: "Mau xin lỗi hắn đi, nếu không ta sẽ còn đánh nữa đấy."
Mấy đứa trẻ bị đánh đến đã có chút sợ hãi Nhị Bảo, nhưng muốn bọn chúng nói xin lỗi thì là chuyện không thể nào!
"Ngươi là ai mà dám đánh chúng ta!"
"Ta là một tay cừ khôi đi đánh bọn lưu manh." Nhị Bảo lắc lắc bao cát trong tay: "Các ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh các ngươi!"
Mấy đứa trẻ liếc nhìn nhau, đứa nào cũng có chút sợ hãi, quay người chạy đi mất: "Ngươi cứ chờ đấy, chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!"
Nhị Bảo thè lưỡi về phía bóng lưng chúng chạy đi, cô bé chẳng sợ chút nào cả.
Nhị Bảo quay lại nhìn đứa bé trên mặt đất.
Trông tuổi tác cũng xấp xỉ Nhị Bảo, nhưng gương mặt lại gầy nhỏ hơn Nhị Bảo nhiều, tóc khô xơ xác, do gầy quá mà khuôn mặt nhỏ cũng khiến đôi mắt to hẳn ra.
Quần áo trên người cậu bé đã nhăn nhúm, còn dính rất nhiều bùn đất, trên mặt cũng bị cào xước, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt con diều ở trong lòng.
Tiếc là, con diều đã bị mấy đứa trẻ kia xé rách tan nát rồi.
"Diều của ngươi hỏng rồi, để ta bảo Bạch Sương di di làm lại cho ngươi một cái nhé?"
Đứa bé ngẩng đầu liếc nhìn Nhị Bảo, rồi lại ngơ ngác cúi xuống nhìn chiếc diều rách nát trong lòng, mắt lập tức đỏ hoe.
Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu, từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, dừng lại trên chiếc diều rách, nhuộm lên sắc đỏ thẫm của cánh diều, nhìn trông cực kỳ chói mắt.
Nhị Bảo cảm thấy cậu bé có chút đáng thương, nếu con diều của cô bé bị người khác làm hỏng, chắc chắn cô bé cũng sẽ rất buồn.
"Ngươi đừng khóc, ta sẽ tặng ngươi một cái mới nhé, được không?"
Đứa trẻ nghẹn ngào ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như một con thú nhỏ không nơi nương tựa: "Cái, cái này là do nương của ta để lại cho ta..."
"Vậy ngươi gọi nương ngươi làm cái khác không được sao?"