"Vương gia, Hồng Lư Tự khanh đến, nói là muốn gặp Vương gia."
Tô Oanh ném cho Tiêu Tẫn ánh mắt muốn hắn đi giải quyết, lập tức đứng dậy đi về hướng trong viện.
Tiêu Tẫn nhận lệnh đứng dậy, nếu Tô Oanh muốn giữ lại, vậy thì cứ giữ lại đi.
Ba đứa nhỏ ở trong sân nô đùa ầm ĩ, Tô Oanh vẫy tay gọi bọn nó đi đến sân luyện võ.
Tô Oanh để đám Đại Bảo tiếp tục đi luyện khả năng tập trung, còn mình thì đưa Phó Tranh đến bên kia.
"Nhìn thấy dây leo dưới đại thụ kia không?"
Phó Tranh gật gật đầu, dưới tàng cây không biết có dây leo mọc lên từ đâu, bám chặt vào cây lớn, thậm chí gần như che kín đại thụ.
"Thứ này bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, nhưng lại bất tri bất giác mà biến thành chủ, điều này là do sức mạnh của chính bản thân nó, ngươi hiện tại cũng giống như một dây leo non, mới đầu chỉ có thể leo lên đại thụ để sống, nhưng ngươi có muốn từ khách thành chủ hay không thì phải dựa vào năng lực của ngươi, nếu ngươi chỉ muốn sống tạm, thì ta vẫn chưa nói gì cả, bây giờ ta có thể đưa ngươi quay trở về."
"Không, ta không cần sống tạm."
Tô Oanh nhìn sự kiên định ở đáy mắt cậu bé, gật gật đầu: "Đã muốn tự mình cố gắng, vậy phải chịu được đau khổ mà người thường không chịu được."
Phó Tranh nắm chặt nắm tay: "Vương phi, mặc kệ là đau khổ thế nào, ta cũng chịu được!"
"Được, vậy ngươi đến dựa vào cọc gỗ đi."
Phó Tranh nghe lời, dựa vào cọc gỗ.
Tô Oanh đi đến trước mặt cậu bé, lấy một cây gậy trên người nàng cho cậu bé cắn.
Phó Tranh không rõ nguyên nhân, vừa mới cắn cây gậy cảm thấy cả người đều đau nhức.
Loại đau đớn này giống như bị cẩu nô tài cậy chủ mà dùng thùng gỗ ép mạnh vào người cậu bé, giống như muốn nghiền nát mỗi chiếc xương trong cơ thể cậu bé.
"A!"
Trong cổ họng Phó Tranh phát ra tiếng nức nở, cơ thể dựa thật chặt vào cọc gỗ phía sau, đau đớn ở thân thể ngày càng mãnh liệt, cả người cậu bé đều tê liệt ngã xuống mặt đất, không ngừng run rẩy.
Nhưng Tô Oanh lại không hề có ý muốn dừng lại.
Nói cách khác, là nàng đang đả thông huyết mạch trên người cậu bé, nàng không có nói rõ, nàng phát hiện tiểu tử này là kỳ tài luyện võ, nhưng kinh mạch bị bế tắc, muốn học võ nhất định phải khơi thông kinh mạch nhưng quá trình cực kỳ thống khổ, người thường khó mà có đủ nhẫn nại.
Năm đó ở trong huấn luyện doanh, hạng mục huấn huyện cũng bao gồm cổ võ, nàng cũng mất thời gian rất dài mới có thể hiểu thấu đáo.
"A!"
"Phù!"
Chắc là do vô cùng đau đớn, Phó Tranh kịch liệt nôn mửa, nôn đến hai mắt trắng bệch, toàn thân cứng đồ.
Đột nhiên, cậu bé trợn hai mắt rồi hôn mê.
Trong tiền sảnh của Tề Vương phủ, Phó Tuần, Khanh của Hồng Lư Tự, đầy tức giận đang chờ đợi Tiêu Tẫn đến.
Hắn ta vốn đang bận rộn ở trong Nha, không ngờ có người từ trong phủ tới, bảo là đã xảy ra chuyện, hắn ta lập tức chạy về, phát hiện Tiểu Chu thị bị thương khắp người khóc lóc kể lể Tô Oanh cướp đi trưởng tử của nàng ta một cách tàn bạo như thế nào.
Phó Tuần sinh ra trong phủ Công Tước hạng nhất, còn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cho dù là Tề vương thì hắn ta cũng muốn tới cửa đòi một lời giải thích.
Phó Tuần quyết định Tiêu Tẫn vừa đến một cái là lập tức chất vấn, khiến Tiêu Tẫn không nói nên lời, nhưng không hiểu vì lý do gì, khi nhìn thấy đôi mắt đen sâu như vực thẳm của Tiêu Tẫn, tất cả lửa giận trong nháy mắt lập tức bị bóp nghẹt.
Tiêu Tẫn ngồi xuống ghế, mặt không biểu cảm nhìn Phó Tuần: "Phó đại nhân."
Phó Tuần hoàn hồn, lập tức khom người hành lễ: "Vương gia."
"Phó đại nhân tới phủ tìm bản Vương là có việc gì?"
Phó Tuần nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây,"Nghe vợ của hạ quan nói, Vương phi đã bắt cóc trưởng tử của hạ quan, hạ quan tới để một chút rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tẫn cau mày nói: "Bắt cóc?"