"Vương phi, nô tì đã xem xong tất cả sổ sách mà Tô phủ đưa tới!"
Lâm Thù Du cầm sổ sách vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Oanh.
"Có vấn đề gì không?"
"Thoạt nhìn, sổ sách không có vấn đề gì."
"Ừ?"
"Nhưng nô tì đã phát hiện ra một số vấn đề."
Tô Oanh nhướng mày, nàng vẫn rất quan tâm đến kho bạc nhỏ của mình: "Vấn đề gì?"
Lâm Thù Du mở cuốn đúc kết sổ sách của nàng ấy ra: "Lấy một tửu lâu trong đó làm ví dụ. Tửu lâu này nằm ở phố chính của kinh thành, cho đến bây giờ là đã mở được mười năm rồi, nhưng điều kỳ lạ là năm nào tửu lâu này đều trong tình trạng thua lỗ, tình hình tốt nhất cũng là hòa vốn, nhưng hàng năm thua lỗ không nhiều, chỉ mấy chục lượng bạc thôi."
Nói xong, nàng ấy lật sang trang sau của sổ sách: "Còn có cửa hàng trang sức này, vị trí cách tửu lâu không xa, cũng là liên tục thua lỗ, thậm chí số lượng thua lỗ còn hơn cả tửu lâu, nô tì sở dĩ lấy hai nơi này ra làm ví dụ, là bởi vì loại tình huống này quá hiếm thấy."
Tô Oanh trả lời: "Nói đi."
"Nô tì tra khế ước phòng ốc và khế đất của cửa hàng, cũng hiểu được đại khái, cửa hàng ở hai khu vực này, cho dù là cho thuê cũng có thể kiếm được hơn một ngàn lượng bạc mỗi năm, dưới tình huống thua lỗ liên tục nô tỳ không hiểu vì sao còn muốn tự mình tiếp tục kinh doanh cửa hàng như vậy."
Tô Oanh hừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì.
"Sau khi nô tì phát hiện ra vấn đề này, còn đặc biệt tìm người trong phủ đến hiện trường xem xét tình huống, người đi điều tra trả lời, hai cửa hàng này làm ăn rất tốt, không thể hiểu nổi vì sao lại không kiếm được tiền."
"Đi tìm Triệu ma ma lại đây."
Sau khi Triệu ma ma tới, Tô Oanh trực tiếp hỏi bà ấy, trong số các cửa hàng hồi môn của Giang Nguyên thị, những cửa hàng nào kiếm được nhiều tiền nhất.
Triệu ma ma nói mấy chỗ, trong đó bao gồm cả cửa hàng trang sức và tửu lâu mà Lâm Thù Du nói.
"Vương phi, sổ sách kia có phải có vấn đề gì không?" Triệu ma ma là người thông minh, nghĩ một lúc là đã hiểu.
Tô Oanh đưa tổng kết của Lâm Thù Du cho Triệu ma ma xem: "Sau khi đồ rơi vào tay của Tiểu Giang Nguyên thị thì liên tục thua lỗ Triệu ma ma thấy lạ sao?"
Triệu ma ma cau mày, bà ấy biết mỗi một cửa hàng hồi môn của Giang Nguyên thị đều ở trên một đoạn đường rất tốt, cho dù là bản thân không làm, cho thuê đi thì một năm cũng có thể kiếm không ít.
Tô Oanh hơi nheo mắt lại: "Thảo nào trả mấy thứ kia dứt khoát như vậy, thì ra trong tay còn cầm không ít."
Để xác định tình hình cửa hàng, Tô Oanh định tự mình đi xem.
Sau khi Tô Oanh phân công nhiệm vụ cho ba đứa trẻ, nàng sai thị vệ chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ không thu hút rồi đưa Bạch Sương ra khỏi nhà.
Đầu tiên là họ đi đến cái tửu lâu gần Vương phủ nhất, chính là cái tửu lâu có vị trí địa lý tốt nhất, nhưng vẫn thua lỗ như cũ.
Khi họ đến nơi thì đã là khoảng giữa trưa, tửu lâu đã chật kín người, ngay cả đại sảnh ở tầng một cũng gần kín chỗ.
Tô Oanh và Bạch Sương đi tới ngoài tửu lâu đã có tiểu nhị tiến lên đón.
"Hai vị khách quan muốn ăn cơm sao
"Ừ, chọn một chỗ ngồi ở đại sảnh là được."
Tiểu nhị sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ Tô Oanh lại chịu ngồi ở đại sảnh, những người có thể đến tửu lâu của bọn họ ăn cơm đều là người giàu hoặc là người có quyền, ít nhiều cũng đặc biệt chú ý việc này, rất ít khi nữ tử ngồi ở đại sảnh.
Nhưng Tô Oanh yêu cầu như vậy, tiểu nhị vẫn mời nàng vào, đúng lúc ở góc đại sảnh có một chỗ trống.
"Hai vị muốn ăn cái gì, cứ việc nói với tiểu nhân."
"Mang cho tôi tất cả các món ăn nổi tiếng nhất của các ngươi."
"Ồ, được rồi, ngài chờ một chút."