Tô Oanh lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Còn chưa trả ngân lượng, mà đã muốn chạy?"
Lý chưởng quầy quay đầu lại nhìn Tô Oanh đang từng bước một đi về phía mình, sợ hãi lùi lại: "Ngươi, ngươi là Tề Vương phi!"
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng hung tàn của Tô Oanh đã sớm lan truyền khắp nơi, Lý chưởng quầy cũng không khỏi sợ sệt.
Tô Oanh đi tới chỗ hắn ta, khinh thường nhìn hắn ta: "Là ai bảo ngươi làm sổ sách giả?"
"Thua lỗ, thua lỗ, không phải giả... Không phải!" Lý chưởng quầy đột nhiên trừng mắt nhìn về phía sau của Tô Oánh: "Còn sững sờ làm gì, còn không mau động thủ cho ta!"
Đám tay chân tới hỏi thăm ở phía sau đều vội vàng chạy tới, chúng không quan tâm đến thân phận của Tô Oanh, ai cho bọn họ bạc thì bọn họ nghe người đó.
Giữa hai đầu lông mày của Tô Oanh nhíu vào, nắm lấy chiếc ghế dài bên cạnh rồi đập một cái "bụp" vào đám tay chân.
Mười mấy tên tay chân, chưa đầy mười lăm phút đã bị Tô Oanh đánh ngã xuống đất.
Lý chưởng quầy sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, liều mạng bò ra ngoài cửa, lại bị Tô Oanh giẫm lên đùi.
"Ta cho ngươi thời gian một canh giờ, đế cho ngươi lập tức đưa tất cả số ngân lượng mà ngươi đã nuốt tới."
Chân Tô Oanh dùng sức, tiếng thét chói tai của Lý chưởng quầy vang vọng khắp tửu lâu.
Các thực khách sợ hãi đến mức nhao nhao trả tiền rồi rời đi, chỉ sợ mình trở thành người vô tội bị liên lụy.
"Vương phi tha mạng Vương phi tha mạng, là Thừa tướng phu nhân, là Thừa tướng phu nhân bảo tiểu nhân làm sổ sách giả." Sắc mặt của Lý chưởng quầy tái nhợt đi vì đau, giọng nói khàn khàn.
Tô Oánh rũ mắt xuống, vỗ mảnh vụn trên vạt áo: "Ta mặc kệ là ai, một canh giờ sau, ta muốn nhìn thấy ngân phiếu, chậm mười lăm phút, ta sẽ giẫm nát một khúc xương của ngươi, cho đến khi xương cốt trên người của ngươi đều bị nghiền nát mới thôi."
"Vâng, vâng ..." Lý chưởng quầy hô to với tiểu nhị đang trốn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi truyền tin cho Thừa tướng phu nhân, nhanh lên!"
Tiểu nhị sợ hãi muốn chết, vừa lăn vừa bò lao ra tửu lâu đến phủ Thừa tướng tìm người.
Lý chưởng quầy chính là biểu ca xa của Tiểu Giang Nguyên thị, sau khi người nhà Lý chưởng quầy nhận được tin tức cũng đi theo tới phủ Thừa tướng.
"Phu nhân, ngài nhất định phải cứu được biểu ca của ngài, mấy năm nay hắn đã ra sức không ít cho ngài!"
Sắc mặt của Tiểu Giang Nguyên Thị đen xịt, chỉ muốn nghiền chết Tô Oanh.
"Nếu ngươi không cứu người, ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ được sống dễ chịu!"
Tiểu Giang Nguyên thị không nghĩ tới nhanh như vậy Tô Oanh đã phát hiện vấn đề trên sổ sách, nhanh đến mức bà ta còn chưa giải quyết tốt hậu quả đã tìm đến tửu lâu.
Tiểu Giang Nguyên thị nhìn người của Lý gia đang tức giận với mình ở trước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng căm hận, những năm qua, bà ta thường xuyên nhờ Lý chưởng quầy làm việc giúp bà ta, nếu Lý gia bởi vậy mà vạch trần những chuyện đó thì bà ta cũng đừng nghĩ có tốt!
Bối rối hết lần này đến lần khác, Tiểu Giang Nguyên thị chỉ có thể bảo người lấy ra chiếc hộp bà ta để dưới đáy hòm, Tiểu Giang Nguyên thị lấy từ trong đó ra một vạn ngân phiếu: "Cầm đi, nói cho Tô Oanh, đây là tất cả, nếu là lại tiếp tục dây dưa, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
Sau khi người của Lý gia cầm ngân phiếu sau, không dám trì hoãn chút nào, trực tiếp đưa đến tửu lâu.
Tô Oanh đếm ngân phiếu trong tay, cảm thấy cũng xấp xỉ mới buông lỏng chân.
Người của Lý gia vội vàng đỡ Lý chưởng quầy dậy.
" Đợi đã."
"Vương phi, Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng ..." Lý chưởng quầy đau đến không muốn sống, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể hôn mê, chỉ có thể sống tiếp chịu đựng.
"Đã lấy ra số tham ô của bà ta, số tham ô của ngươi đâu?"
"Vương phi, tiểu nhân lấy, tiểu nhân sẽ để cho người trở về lấy, chỉ cầu xin Vương phi tha cho tiểu nhân một mạng."