Mười mấy võ sĩ Nam Quốc hùng hổ bước vào, thoạt nhìn giống như một ngọn núi lớn đang chuyển động, Tô Oanh ở trước mặt bọn họ trông cực kỳ nhỏ bé.
"Là ai khinh thường võ sĩ Nam quốc chúng ta!" Các võ sĩ Nam quốc gầm lên giận dữ, lũ lượt tấn công về phía Tô Oanh.
Chén rượu trong tay Tiêu Tẫn "tách" một tiếng, vỡ tan thành vụn trên đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn.
"Mẫu thân!" Cả Đại Bảo và Nhị Bảo đều căng thẳng mở to mắt nhìn, sợ hãi không thôi.
Các đại thần cũng không giấu được vẻ khiếp sợ, đông như thế... Vậy thì Tề Vương phi nhất định bị nghiền nát thành mảnh vụn rồi!
Tiêu Tuyệt nhíu mày, nhìn Tô Oanh trong sân, hắn ta cảm thấy nàng chỉ quả thực không biết lượng sức, mím môi định nói gì đó, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của nàng lại cắn răng kìm nén xuống.
Mắt phượng Tô Oanh nặng trĩu, nàng ngưng thần tĩnh khí tập trung đối phó.
Các võ sĩ tuyệt vọng muốn rửa sạch nỗi ô nhục trước đó, khi họ lao về phía trước, trong đại điện vang lên tiếng bước chân "rầm rầm rầm".
Khi các võ sĩ sắp đến gần, Tô Oanh nhanh chóng lùi về sau vài bước, các võ sĩ nhếch mép cười, nghĩ nàng đang sợ hãi.
Khi hai bên chỉ cách nhau một thước, Tô Oanh nhanh chóng nhảy lên, giẫm lên vai võ sĩ.
Các võ sĩ đều bổ nhào về phía trước, muốn bắt Tô Oanh.
Tô Oanh bị một bàn tay tóm được mắt cá chân, kéo xuống khỏi vai võ sĩ.
Võ sĩ di chuyển cực nhanh, sau khi nắm lấy chân nàng, hắn ta nắm lấy thắt lưng nàng, càn rỡ cười to thành tiếng: "Ha ha ha ha ha!"
Tiêu Tẫn lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Võ sĩ gầm lên giận dữ, hung ác ném Tô Oanh ra ngoài.
Ngay khi mọi người cho rằng Tô Oanh sẽ bị ném ra khỏi vòng tròn, nàng đã túm tóc võ sĩ ngay lúc hắn ta buông tay, cơ thể võ sĩ theo quán tính lao về phía trước, nhưng cơ thể của Tô Oanh lại quay tròn giữa không trung hai vòng, tiếp đất vững vàng vào trong vòng tròn.
Tô Oanh liếm môi, ánh sáng trong mắt nàng càng lúc càng sáng, giống như một con báo, nàng đột nhiên khom người chạy ra phía sau võ sĩ, các võ sĩ đưa tay ra định tóm lấy nàng, nhưng trong nháy mắt, họ lại nhìn thấy một võ sĩ bị Tô Oanh nâng lên.
Trong đại điện vang lên những tiếng thở dốc, có mấy võ sĩ nặng như Tô Oanh, nhưng nàng lại nhấc họ lên dễ dàng như vậy!
"Cút đi!" Tô Oanh dùng sức đánh võ sĩ trong tay ra ngoài.
Thân thể của võ sĩ giống như một thanh gỗ rắn chắc, đập mạnh vào cơ thể các võ sĩ khác, mười mấy võ sĩ lập tức ngã xuống.
Tô Oanh không cho bọn họ cơ hội tạm nghỉ, nàng túm lấy tóc và thắt lưng của bọn họ, ném từng người một ra ngoài như ném vải rách!
Sau khi phần lớn võ sĩ bị ném ra ngoài, những võ sĩ còn lại nghiến răng nghiến lợi bò dậy, lần nữa bổ nhào về phía Tô Oanh.
Tô Oanh khẽ cau mày, Tiêu Tẫn biết nàng đã mất kiên nhẫn rồi.
Tô Oanh nắm chặt tay thành quyền, đấm vào bụng võ sĩ, mọi người có thể thấy rõ bụng của võ sĩ rõ ràng bị lõm vào.
Sắc mặt Vũ Vương vô cùng khó coi, ánh mắt hắn ta nham hiểm, đột nhiên phóng ám khí trong tay về phía hai đứa trẻ đối diện.
Khi ám khí bay ngang qua Tô Oanh, đồng tử nàng co rút lại, trong nháy mắt nàng đã thấy ám khí bay về phía hai đứa nhỏ.
Tiêu Tẫn cũng kịp phản ứng, nhanh chóng bế hai đứa trẻ, đá tung bàn lên, chặn ám khí lại.
"Phập" một tiếng, chiếc kim độc xuyên qua bàn, cắm vào cây cột phía sau.
Tô Oanh tức giận: "Muốn chết!"
Nàng nhấc một võ sĩ lên, xoay người rồi ném vào Vũ Vương.
Vũ Vương giật mình, vội vàng túm lấy Bình Lăng Công chúa, đứng dậy né tránh.
Một tiếng động lớn kinh hoàng khiến tất cả những người ngồi xung quanh đều đứng dậy, hoảng sợ nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vũ Vương, lần nữa ném võ sĩ trong tay ra.
Vũ Vương buộc phải né tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại ngã vào vòng tròn.
Khang Trạch Đế nhìn một màn này nhưng không lên tiếng ngăn cản, do Nam quốc khiêu khích nên để bọn họ tự gánh chịu hậu quả.