Đào Hồng thấy Lâm Thù Du đã cầm lấy, trong lòng hồi hộp, nàng ấy nghĩ di nương mà không được sủng ái thì không phải di nương tốt!
"Nô tỳ chờ tin tức của di nương."
"Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ thưởng cho ngươi."
Nhưng mà Lâm Thù Du không để cho Đào Hồng đụng vào hộp đựng thức ăn của Tô Oanh. Nàng ấy lấy hộp thức ăn của Tiêu Tẫn rồi bỏ đồ trong bọc giấy vào, chờ đến lúc nàng ấy đưa thức ăn cho Tô Oanh xong mới ra sân, nhận lấy hộp thức ăn trong tay Đào Hồng rồi đi đến tiền viện.
Lâm Thù Du đi tới ngoài thư phòng thì đối diện với Vương Túc đang canh cửa ở ngoài.
Vương Túc thấy Lâm Thù Du tới đây thì cực kỳ ngạc nhiên. Cho tới giờ, Lâm Thù Du đều vây quanh Tô Oanh, có lúc nào tiếp cận Tiêu Tẫn đâu?
Vương Túc ngăn Lâm Thù Du lại theo quy định, thư phòng là nơi quan trọng, không có sự cho phép của Vương gia thì người ngoài không được vào.
"Sao Lâm cô nương lại tới đây?"
Lâm Thù Du nâng hộp thức ăn trên tay lên nói: "Ta tới đưa đồ ăn sáng cho Vương gia."
Vương Túc biết hôm nay Tiêu Tẫn sẽ ăn sáng ở đây.
"Hộp đồ ăn đưa cho ta là được, Lâm cô nương trở về đi."
Lâm Thù Du lại tránh khỏi tay của Vương Túc nói: "Không được, Vương phi còn có điều muốn ta nói với Vương gia."
Tiêu Tẫn nghe được động tĩnh bên ngoài thì chủ động cho phép Lâm Thù Du vào.
Lâm Thù Du mang theo hộp thức ăn đi vào, đặt hộp lên trên bàn, mang đồ ăn bên trong bày ra.
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn nhìn nàng ấy: "Vương phi bảo ngươi nói gì với bổn vương?"
Lâm Thù Du ngẩng đầu cười xinh đẹp nói: "Vương phi nói, gần đây Vương gia làm việc vất vả nên phải ăn nhiều hơn. Canh gà này là Vương phi đặc biệt bảo Hà đại thúc nấu."
Tiêu Tẫn nhìn bát canh gà trên bàn, không tin nổi.
Dù Tô Oanh có gặp quỷ cũng không thể nói ra mấy lời quan tâm thế, nàng còn sợ hắn ăn nhiều sẽ cướp mất của nàng!
"Vương phi thật sự nói như vậy sao?"
Khóe mắt Lâm Thù Du giật giật: "Triệu ma ma bảo là Vương phi nói."
Thì ra là Triệu ma ma nói.
Tiêu Tẫn cụp mắt xuống, che dấu tia thất vọng trong mắt.
"Ngươi trở về đi."
Lâm Thù Du vẫn chưa đi: "Triệu ma ma lo lắng Vương gia cãi nhau với Vương phi thì tâm trạng không tốt, sẽ không muốn ăn nên bảo nô tỳ phải đợi ở đây, nhìn thấy Vương gia ăn xong mới được rời đi."
Tiêu Tẫn cảm thấy Triệu ma ma lo lắng dư thừa nhưng vẫn đứng dậy ngồi xuống trước bàn.
Lâm Thù Du nhanh nhẹn, chu đáo rót cho hắn một bát canh gà.
Tiêu Tẫn nhìn nàng ấy khó hiểu: "Trong canh có độc sao?"
Mặt Lâm Thù Du cứng đờ, bày ra dáng vẻ làm nũng nên có của thiếp thất nói: "Vương gia thật đáng ghét, sao lại oan uổng nô tỳ, canh gà này là do chính Hạ đại thúc nấu, sao có độc được. Nếu Vương gia không tin thì nô tỳ uống thử canh cho Vương gia xem."
Nói xong, nàng ấy rót cho mình một bát canh gà, uống một ngụm hết sạch.
Sau khi uống xong, Lâm Thù Du cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn: "Vương gia xem, nô tỳ không có chuyện gì."
Lúc này, Tiêu Tẫn mới bưng bát lên uống.
Thấy Tiêu Tẫn đã ăn hết đồ ăn, ánh mắt Lâm Thù Du hưng phấn.
Nhưng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng Vương Túc: "Vương gia, danh sách cấm quân đã mang tới."
Tiêu Tẫn đặt bát xuống, uống trà súc miệng rồi bảo Lâm Thù Du mang bát đũa đi.
Lâm Thù Du ngoan ngoãn thu dọn bát đũa, đi tới cửa, nàng ấy kiễng chân liếc nhìn trong phòng rồi quay người bỏ chạy.
Trong thư phòng, Vương Túc mang một danh sách đưa cho Tiêu Tẫn.
Trên danh sách ghi lại từng thân phận và lý lịch của mỗi cấm quân. Những cấm quân có quan hệ sẽ bị đánh dấu riêng.
Tiêu Tẫn cẩn thận lật xem, một lúc sau cảm thấy cơ thể nóng lên khó chịu.
Hắn uống một ngụm trà, muốn áp chế cảm giác khô nóng này xuống nhưng sau khi uống ngụm trà nóng thì cảm giác khô nóng lại càng khó chịu hơn.