[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 631: Khôn Nhà Dại Chợ (2)

 Chương 631: Khôn Nhà Dại Chợ (2) Chương 631: Khôn Nhà Dại Chợ (2) Chương 631: Khôn Nhà Dại Chợ (2)

Tô Oanh đặt tách trà xuống bàn: "Nếu không nói là tôn tử của Trấn Quốc công, chỉ nhìn dáng vóc kia, ta cứ tưởng là ăn xin từ đâu đến. Phủ Trấn Quốc công trông cũng không giống như thiếu ăn thiếu mặc gì cả, sao lại không nuôi nổi một đứa trẻ, nhìn nha hoàn kia, cánh tay nàng ta còn to hơn bắp chân thằng bé. Các người không thấy xấu hổ à, ta vì thương cảm mới đưa thằng bé về Vương phủ cho ăn cơm no, chẳng lẽ cũng là có lỗi sao?"

Lão phu nhân bị vặn lại như thế thì nghẹn họng: "Ngươi, ngươi nói bậy nói bạ! Tranh nhi gầy gò như vậy là do sức khỏe yếu ớt từ nhỏ, quá bổ không tiêu nổi."

"Vậy sao khi ở nhà ta, thằng bé có thể ăn được ba bát cơm một bữa? Sao thế? Hay là cơm ở Vương phủ ăn ngon hơn?"

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Phó Tranh, thấy hình như cậu bé quả thực đã mập hơn một ít, khí chất toát lên trên người cũng có vẻ cũng khác hẳn ngày thường, bà ta rất ít quan tâm đến đứa cháu trai này, thấy cậu bé luôn rụt rè, sợ sệt, ngay cả nói cũng không dám nói, không có tiền đồ, làm sao phủ Trấn Quốc công có thể trông cậy vào cậu bé để nâng đỡ tương lai gia tộc chứ?

"Đó là chuyện trong nhà của phủ Trấn Quốc công, đâu đến lượt người ngoài xen vào khoa tay múa chân! Vương phi có hơi lắm chuyện quá rồi đấy! Ngươi thân là nữ nhân nhà người ta, không chịu ở hậu trạch, giúp chồng dạy con đi, mà còn ló mặt ra ngoài tự làm mình mất mặt xấu hổ, Tề Vương lấy phải ngươi làm Vương phi, thật sự là số đen tám kiếp!"

Hôm nay lão phu nhân cố tình chạy đến đây, chính là để mắng Tô Oanh. Bà ta tự xưng thân phận tôn quý, địa vị cũng cao, dạy dỗ một Vương phi nhỏ tuổi cũng là điều đương nhiên.

Phó Tranh nghe lão phu nhân nói vậy thì mặt mày biến sắc: "Tổ mẫu, Vương phi không phải như lời tổ mẫu nói đâu, người đừng nên nói Vương phi như thế."

Lão phu nhân thấy Phó Tranh bênh vực Tô Oanh như thế, cười lạnh một tiếng: "Sao, ăn vài bữa cơm ở Tề Vương phủ mà đã giở thói khôn nhà dại chợ [1] rồi à? Ngươi đừng quên, nếu không có phủ Trấn Quốc công, ngươi chẳng là cái thá gì cả! Ngươi không biết làm gì, vô dụng lại ngu xuẩn, bây giờ còn bị người ta xúi giục đối phó với tổ mẫu ngươi, ngươi thật đúng là một hiền tôn!"

[1] Nguyên văn là "Khuỷu tay chỉa ra ngoài" (胳膊肘往外拐): Khuỷu tay bình thường hướng vào trong, giờ chỉa ra ngoài ám chỉ việc người nhà không giúp mà lại đi giúp người ngoài.

Phó Tuần lên tiếng quát lớn: "Câm miệng, còn không mau quỳ xuống nhận sai với tổ mẫu đi!"

"Tranh Nhi, con đừng giận lão phu nhân nữa, lão phu nhân vì con mà ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày nay, con cảm thấy bà ấy nói oan cho Vương phi, vậy lẽ nào Vương phi không nói oan nhà chúng ta sao?"

Phó Tranh siết chặt nắm tay, vẻ mặt kiên định nhìn họ: "Không, ngay cả là nữ tử cũng có thể lập công vì nước, ở đại điện, Vương phi đã đánh bại võ sĩ Nam Lâm, chính là nỗ lực đấu tranh vì Đại Tần quốc, thì sao có thể nói là không tuân thủ lễ giáo được? Lập công, mang lại vinh quang cho đất nước cũng là trái với lễ giáo sao ạ?"

Tô Oanh nhìn Phó Tranh đứng đó, lưng thẳng tắp, trong đáy mắt nàng toát lên vẻ hài lòng.

"Ngươi, ngươi câm miệng cho ta!" Phó Tuần đứng dậy, tát một cái thật mạnh vào má Phó Tranh.

Chỉ trong nháy mắt, gò má Phó Tranh đã sưng đỏ.

Tô Oanh híp mắt lại, chậm rãi đứng dậy: "Ngươi cảm thấy, bổn phi không tuân thủ nữ tắc?"

Phó Tuần nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tô Oanh, cả người bỗng dưng căng thẳng theo bản năng.

"Nó cãi lời trưởng bối, đó là sai!"

"Vậy thì ra, ở phủ Trấn Quốc công, ngay cả nói vì công bằng lẽ phải cũng bị đánh nhỉ."

Tô Oanh chậm rãi xoay cổ, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.

Lão phu nhân tưởng rằng Tô Oanh sắp động thủ với Phó Tranh, đột nhiên giơ cây gậy đang cầm trong tay lên, đánh về phía lưng Tô Oanh.

"Vương phi cẩn thận!"

Phó Tranh hét lên kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment