"Đi chứ, đã đồng ý với người ta rồi, sao có thể không đi." Tô Oanh cầm trái cây cắn một miếng, rũ mi mắt xuống làm che đi thần sắc trong đôi mắt của nàng, không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Hai ngày nay Tiêu Tẫn bề bộn nhiều việc, mỗi đêm Tô Oanh đã đi ngủ, mà hắn cũng chưa trở về.
Đến khi nàng thức dậy vào buổi sáng, lại không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Tô Oanh vừa trở mình thì cảm giác được trên giường còn có người, nàng mở mắt ra thì thấy Tiêu Tẫn còn nằm ở trên giường. Nàng ngồi dậy khỏi giường, cụp mắt nhìn gương mặt anh tuấn sắc sảo của hắn.
Lúc hắn ngủ thoạt nhìn rất ngoan, ánh mắt sắc bén trước đó cũng biến mất.
Tô Oanh theo bản năng đưa tay ra, nhẹ nhàng phát họa trên gương mặt của hắn, vuốt ve lông mày nhô lên cao của hắn, còn có hốc mắt sâu thẳm. Ngay khi đầu ngón tay của nàng rơi xuống đôi môi ấm áp của hắn, tay của nàng đột nhiên bị hắn bắt được.
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng kéo lấy, Tô Oanh nhào vào lồng ngực hắn. Tiêu Tẫn xoay người một cái đã đặt nàng ở dưới thân, mở ra thời gian vận động tuyệt vời nhất vào sáng sớm...
Sau khi cuộc chiến kịch liệt dần dần lắng xuống, Tô Oanh nói cho Tiêu Tẫn biết chuyện hôm nay phải đến phủ Thừa tướng mừng sinh thần.
"Nếu chàng không rảnh thì không cần đi, ta tự mình đi cũng được."
Tiêu Tẫn nắm tay nàng nhắm mắt lại nói: "Sao lại muốn đi?"
Tô Oanh mỉm cười: "Bà ta đã quỳ xuống cầu xin ta, nên ta mềm lòng không nỡ từ chối."
Tiêu Tẫn mở mắt ra, đáy mắt toàn là ý cười: "Đáng lẽ nàng nên mềm lòng với ta từ sớm."
Tầm mắt Tô Oanh đi xuống, cong môi: "Đã đủ mềm rồi."
Tiêu Tẫn nói hôm nay hắn có thể dành chút thời gian, dù sao sinh thần của nhạc phu cũng phải đi, còn bảo Trương Thư Minh chuẩn bị một phần lễ vật.
Yến hội cử hành vào giữa trưa, sau khi dùng bữa sáng, một nhà bốn người bèn đi ra ngoài.
Bọn họ đến xem như muộn, sau khi đến phủ Thừa tướng, trong phủ có rất nhiều khách khứa đã đến.
Nhà Tô Oanh vừa bước xuống xe ngựa, Tiểu Giang Nguyên thị đã nhìn thấy, lập tức cùng Tô thừa tướng đến nghênh đón.
"Vương gia, Vương phi, tiểu thế tử, tiểu quận chúa đến rồi."
Trên gương mặt của Tô thừa tướng còn mang theo vẻ không được tự nhiên nhưng sắc mặt đã ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Sau khi hàn huyên đơn giản, bọn họ được mời vào trong phủ.
Yến hội phân thành tiệc nam nữ, đến hậu viện thì có gã sai vặt tiến lên muốn đưa Tiêu Tẫn sang bên bàn tiệc nam.
Đại Bảo không muốn chia cách nương và muội muội.
"Ca ca, ca ca là nam tử, ca ca không thể đến đây."
Cuối cùng, Đại Bảo vẫn ngoan ngoãn đi theo Tiêu Tẫn đến bàn tiệc nam.
Các khách nữ đang ngồi trong vườn hoa ở hậu viện, không ít phu nhân và các tiểu thư đã đến.
Nha hoàn vừa đưa Tô Oanh đi vào, tất cả những giọng nói huyên náo đều im bặt.
Dường như Tô Oanh đã sớm quen với những ánh nhìn chăm chú này, cũng không thèm để ý mà đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
Nàng vừa mới ngồi xuống, Tô Ngọc Nhan ăn mặc cực kỳ tinh xảo đã chầm chậm đi đến, vái chào Tô Oanh: "Thỉnh an Vương phi."
Tô Oanh nâng mí mắt lên nhìn nàng ta một cái: "Đứng lên đi."
"Tạ Vương phi, Vương phi hiếm khi tới đây, hay là vào nhà cùng muội muội làm quen với một số trưởng bối trong tộc?" Gương mặt Tô Ngọc Nhan đầy thiện ý, nói ra đề nghị.
Không cần, muội muội thay ta làm quen là đủ rồi."
Tô Ngọc Nhan dường như cũng đoán được Tô Oanh sẽ từ chối nên không có bất ngờ, mà cười dịu dàng nói: "Cũng được, từ trước đến nay Vương phi luôn thích yên tĩnh, vậy muội muội sẽ không quấy rầy Vương phi nữa, muội muội đi tiếp đãi khách khứa trước đây."
Tô Ngọc Nhan đi hết sức dứt khoát, không hề có ý muốn dây dưa.
Nhị Bảo cầm mấy quả nho trên bàn, bóc rất nghiêm túc.