Nhị Bảo gật gật đầu: "Đói bụng."
Tô Oanh cảm thấy điểm này Nhị Bảo giống nàng, ăn không ít, còn rất nhanh đói bụng.
"Ken két."
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng động kỳ lạ.
Mặt Tô Oanh trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng đi tới cửa sổ, đã thấy một bóng người nhanh chóng chạy về phía hậu viện.
Tô Oanh quay đầu nhìn Nhị Bảo, cũng không đuổi theo, mà ôm lấy Nhị Bảo.
Mãi mà Bạch Sương không có trở về, ngay cả nha hoàn đi bưng nước nóng cũng không thấy bóng dáng.
Tô Oanh đang định đưa Nhị Bảo ra ngoài xem, nha hoàn đi lấy nước đã trở lại.
"Để Vương phi đợi lâu rồi."
Tô Oanh nói: "Sao trang phục còn chưa lấy về?"
"Vương phi chờ một lát, nô tỳ sẽ đến bên hậu viện xem thử."
Trang phục hỉ sự được đặt trên xe ngựa lúc đi tới, nếu như muốn dùng đến thì phải bảo nha hoàn đi lấy. Từ đây đến chỗ hậu viện nơi đỗ xe ngựa cùng lắm cả đi cả về cũng chỉ khoảng hai mươi phút.
Nha hoàn vắt khăn lau chùi cho Nhị Bảo, lại bị Tô Oanh hất đi: "Ngươi đi tìm thử, nơi này không cần ngươi."
"Vâng, nô tỳ đi ngay."
Nha hoàn lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại nhưng Tô Oanh rõ ràng nghe thấy tiếng cửa phòng bị người khóa lại từ bên ngoài.
Tô Oanh đi tới cửa, nàng vươn tay kéo cửa, cũng khẳng định suy đoán của nàng, cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
Ngay lúc nàng chuẩn bị nhảy ra ngoài từ cửa sổ, Tô Oanh chỉ cảm thấy đầu choáng váng kịch liệt, cơ thể không thể đứng vững được.
Tô Oanh chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, sau đó liền mất đi ý thức.
Tô Oanh bất tỉnh không bao lâu, cửa phòng đã bị người đẩy ra, chính là nha hoàn đã dẫn bọn Tô Oánh tới.
Nha hoàn kia bước tới trước mặt Tô Oanh, đưa tay đẩy nàng, sau khi xác định nàng không cử động nữa, sau đó bế Nhị Bảo đặt lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó kéo Tô Oanh lên trên giường, sau đó thắp lư hương mà lúc nãy cầm vào rồi đóng cửa rời đi.
Nhìn thấy nha hoàn lén lén lút lút kia rời đi, Tiêu Tuyệt từ chỗ tối đi ra, hắn ta đẩy cửa phòng đi vào
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương khác thường, các tiểu thiếp trong phủ hắn ta cũng không thiếu lần sử dụng thủ đoạn này với hắn ta.
Tiêu Tuyệt hơi nín thở, khi đến bên giường, hắn ta nhìn thấy Tô Oanh đang nằm trên giường.
Tim Tiêu Tuyệt đập thình thịch, ham muốn nguyên thủy nhất trong cơ thể hắn ta lúc này lại trỗi dậy, nữ nhân mà hắn ta chán ghét và vứt bỏ, nữ nhân chỉ hận không thể cởi hết đồ rồi nằm trên giường hắn ta, khiến hắn ta chán ghét cũng không buồn liếc nhìn, nhưng hôm nay hắn ta lại hận không thể lột sạch nàng rồi ăn sạch sẽ.
Tiêu Tuyệt nóng lòng đưa tay ra chạm vào Tô Oánh, nhưng vừa mới giơ tay lên, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Tuyệt nhanh chóng tỉnh lại và trốn sau cánh cửa phòng.
Không lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, một nam nhân có dung mạo thô bỉ bước vào.
Hắn ta với nụ cười dâm tà đi đến bên giường, nhìn thấy Tô Oanh thì không khỏi cười to phóng túng.
"Chậc chậc chậc chậc, đây chả phải là Tề vương phi khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật đó sao, bây giờ không phải là rơi vào trong tay ta sao."
Nam nhân đang định đưa tay ra thì bị Tiêu Tuyệt bịt miệng lại, hắn ta vặn tay một cái, cổ nam nhân đã gãy.
Nam nhân chết không nhắm mắt bị ném xuống gầm giường.
Tiêu Tuyệt biết đây là quỷ kế của Tiểu Giang Nguyên Thị để đối phó với Tô Oanh, bây giờ hắn ta gọi cái này là tương kế tựu kế.
Tiêu Tuyệt nóng lòng cởi bỏ áo choàng ngoài rời nhào về phía Tô Oanh.
Ở phía bên kia, yến hội đang diễn ra sôi nổi.
Tiểu Giang Nguyên Thị chào hỏi tất ca mọi người khiến mọi người đều cảm thấy hài lòng.
"Kỳ quái, sao Vương phi vẫn chưa về?"
Có tân khách phát hiện Tô Oanh sau khi bế Nhị Bảo xuống vẫn không có xuất hiện, không khỏi thắc mắc tò mò tại sao thay quần áo lâu như vậy.