Càng nhiều hơn chính là khó tin, điều này sao có thể, sao có thể, rõ ràng người nằm trên giường chính là Tô Oanh, sao có thể đột nhiên biến thành Tiểu Giang Nguyên Thị được!
"Trời ơi, người bên trong hóa ra là Tô thừa tướng phu nhân và đại hoàng tử!"
"Họ, bọn họ lăn cùng nhau sao."
Thật không thể tin được.
Khi Tô thừa tướng đi ra ngoài, sắc mặt của ông ta phải nói là cực kỳ đặc sắc.
Nếu trong lòng ông ta không đủ mạnh mẽ, biết đâu lại không thể bước ra nổi căn phòng này.
Sống mấy chục năm rồi, chưa một ngày nào mà ông ta mất hết thể diện đến thế!
Sắc mặt của Tiêu Giang Nguyên Thị khó coi cực kỳ, sắc mặt Tiêu Tuyệt cũng không khá hơn là bao, hiện tại bọn họ chỉ muốn lập tức, ngay lập tức rời khỏi nơi chết tiệt này.
"Khẩu vị của đại hoàng tử thật đặc biệt" Tiêu Tẫn nhìn sắc mặt tái xanh của Tiêu Tuyệt, cũng không ngại bổ thêm một đao.
Tiêu Tuyệt nhìn vào ánh mắt Tiêu Tẫn, hận không thể cho hắn một đao!
Tiêu Tuyệt siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Chắc chắn mình đã rơi vào bẫy của Tiêu Tẫn!
Lời nói của Tiêu Tẫn khiến sắc mặt Tô thừa tướng càng khó coi hơn.
Tô thừa tướng nghiến răng nghiến lợi, cứng rắn nói: "Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, trong phủ xảy ra chút chuyện, không thể tiếp đón các vị được nữa, mong mọi người trở về đi."
Xem náo nhiệt vậy là đủ rồi, cũng không thể vì muốn xem náo nhiệt mà đắc tội Tô thừa tướng được.
Vì vậy, những khách khứa đều có mắt nhìn mà cùng cáo từ.
Đôi mắt của Tiêu Tẫn lướt qua khuôn mặt của mọi người, cuối cùng rơi vào Bạch Sương đứng đằng sau.
Bạch Sương nhìn đám người dần dần tản đi, đi tới trước mặt Tiêu Tẫn nhỏ giọng nói: "Vương gia, vương phi đã đợi ở ngoài cửa rồi."
Tiêu Tẫn gật đầu, ôm Đại Bảo rời khỏi phủ thừa tướng.
Tô Oanh đã đợi sẵn trên xe ngựa với Nhị Bảo.
Ánh sáng ở trong xe lúc sáng lúc tối, Tiểu Tẫn ôm Đại Bảo vào trong xe.
Tô Oanh nhận lấy Đại Bảo rồi để cậu bé ngồi ở bên cạnh mình.
Sau khi Tiêu Tẫn lên xe ngựa, hắn quét mắt nhìn Tô Oánh một vòng, sau khi xác định nàng không sao, mới hỏi: "Nàng đi đâu vậy, sao nàng lại ra ngoài trước?"
"Lúc ăn cơm nha hoàn vô tình làm đổ rượu lên người Linh Nhi, nên ta bế con bé xuống thay quần áo, nhưng thấy Bạch Sương lâu rồi mà vẫn không lấy quần áo tới, nên ta bèn tự ôm Linh Nhi đi tìm. Sau thấy yến hội nhàn chán quá nên dứt khoát lên xe ngựa đợi luôn."
Tô Oanh bình tĩnh tường thuật lại, như thể đó là sự thật vậy.
Cả hai đứa trẻ đều ở đây, Tiêu Tẫn cũng không hỏi thêm gì nữa.
"A nương, Tô thừa tướng phủ đã xảy ra chuyện." Đại Bảo nói.
Tô Oanh nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đại Bảo nói: "Ta không biết, ta chỉ nhìn thấy đại hoàng tử và thừa tướng phu nhân từ trong phòng đi ra, thừa tướng trông rất tức giận."
Tô Oanh lẩm bẩm: "Thật là kích thích."
"May mắn là a nương và Linh Nhi không có ở đó, họ... thật mất mặt mà."
Tô Oanh gật đầu tán thành: "Thật sự rất mất mặt, sau này hãy tránh xa bọn họ ra chút."
"Vâng."
Sau khi trở lại phủ, Bạch Sương dẫn hai đứa trẻ xuống nghỉ trưa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tẫn và Tô Oanh.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Kim trầm giọng hỏi.
"Không có gì, đúng như những gì chàng đã thấy, chỉ là theo kế hoạch của họ thì người sẽ xuất hiện trong căn phòng đó là ta."
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Tẫn hiện lên một tia lạnh lẽo: "Bọn họ thật sự dám!"
"Nếu như không đào hố chờ ta trở về rồi nhảy vào, Tiểu Giang Nguyên Thị sẽ đến trước mặt ta quỳ lạy nhận lỗi sao?" Nàng biết khi Tiểu Giang Nguyên Thị đến thì mọi việc không đơn giản, nàng rất muốn xem họ có thể giở trò quỷ gì.
Không ngờ thủ đoạn lại vụng về như vậy, bọn họ thích chơi như vậy thì để bọn họ tự chơi đi, người cha của nàng lại coi trọng thể diện như vậy, Tiêu Giang Nguyên không thể nào ở lại phủ thừa tướng được nữa.
Điều này có thể còn khó chịu hơn việc giết bà ta.