Trương Thư Minh ngồi được một lúc thì thấy Hạ Thủ Nghĩa từ phía cửa sau đại trù phòng đi tới.
Tiệc mừng hôm nay dùng toàn bộ thực phẩm trong phủ, đều là do Hạ Thủ Nghĩa đích thân nấu nướng, có thể nói ông ấy đã bận rộn từ hôm qua cho đến bây giờ.
"Đầu bếp Hạ , phía trước đã xong hết rồi, ngồi xuống nghỉ chút đi."
Gần đây Trương Thư Minh và Hạ Thủ Nghĩa ở chung với nhau rất hoà hợp, thường ngày rảnh rỗi, Trương Thư Minh cũng hay đến đại trù phòng ngồi, Hạ Thủ Nghĩa thỉnh thoảng lại làm vài món điểm tâm mới lạ cho hắn ta nếm thử.
Nghe tiếng Trương Thư Minh gọi, Hạ Thủ Nghĩa hơi giật mình, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Thấy Hạ Thủ Nghĩa nhìn sang chỗ mình, Trương Thư Minh vẫy tay ra hiệu với ông ấy.
Hạ Thủ Nghĩa bước tới ngồi xuống cạnh hắn ta: "Trương tổng quản đã xong việc rồi sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây?"
Trương Thư Minh móc ra một gói hạt dưa từ trên người, hỏi ông ấy có ăn không, Hạ Thủ Nghĩa có chút thẫn thờ lắc đầu từ chối, thấy ông ấy từ chối, Trương Thư Minh cũng tự cầm lấy ăn ngon lành.
"Vừa rồi đầu bếp Hạ đi đâu vậy?"
Hạ Thủ Nghĩa mới hoàn hồn, đáp: "Chỉ là đi ra hậu viện xem một chút, có mấy chuyện lặt vặt phải chỉ đạo bọn họ xử lý nốt."
Trương Thư Minh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay khách khứa đều khen đồ ăn của tiệc rượu rất ngon, tay nghề của đầu bếp Hạ đúng thật là không tầm thường, tay nghề của ông, rất giống một đầu bếp ta từng quen biết, ban đầu ta cứ tưởng là trùng hợp, nhưng mà càng ăn lại càng thấy giống như cùng do một người nấu vậy."
Chân mày Hạ Thủ Nghĩa nhíu lại một cái: "Người nào?"
"Đầu bếp chính cũ ở trong cung, có điều, vì phạm lỗi nên đã bị đuổi ra khỏi cung, sau đó không còn thấy nữa." Trương Thư Minh nói rồi, lại quay sang nhìn Hạ Thủ Nghĩa, thấy sắc mặt ông ấy đã thay đổi: "Sao ông lại có biểu cảm như vậy, hay là ông cũng quen người đó?"
"Không quen." Hạ Thủ Nghĩa lắc đầu mà không cần suy nghĩ.
Nhưng Trương Thư Minh lại cười: "Lão tiểu tử này, ta còn chưa nói tên tuổi người ta mà ông đã bảo không quen rồi, ông biết ta đang nói tới ai à?"
Sắc mặt Hạ Thủ Nghĩa càng trở nên khó coi hơn, ông ấy đứng dậy, nói: "Trù phòng còn có chút việc dọn dẹp phải giải quyết nốt, ta đi làm việc trước đã, quản gia cứ nghỉ ngơi đi, chốc nữa tự đi làm việc của mình."
Trương Thư Minh nhìn theo bóng lưng ông ấy rời đi, lắc đầu, cảm thấy hôm nay ông ấy có vẻ gì đó hồn bay phách lạc.
Hôm nay Lâm Thù Du thành thân, mặc dù giữa chừng xuất hiện biến số nho nhỏ là Lâm Tân, nhưng tâm trạng của Tô Oanh vẫn rất đỗi vui vẻ.
Thậm chí khi trở về phòng rồi, nàng vẫn ngân nga hát theo một giai điệu nào đó không biết tên.
Tiêu Tẫn mang theo mùi rượu nồng nặc trên người bước vào phòng, nhìn Tô Oanh đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, dù ngắm thế nào vẫn thấy chưa đủ.
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn hơi ửng đỏ, đôi mắt đen láy cũng ánh lên một tầng nước, vô cùng quyến rũ.
Người quyến rũ nào đó đã trực tiếp đi tới, ngồi sát bên nàng trên nhuyễn tháp, sau đó lại nâng khuôn mặt nàng lên, ngắm nghía thật kỹ càng tỉ mỉ, làm xong hết thảy còn mỉm cười đầy vẻ hài lòng: "Bề ngoài cũng không tính là quá xuất chúng, tính khí lại không tốt, nhưng đúng là thích."
Tô Oanh đẩy tay hắn ra: "Ngươi cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này thôi."
"Vậy ngươi thích không?"
"Thích."
Tiêu Tẫn thoả mãn cười ha ha.
Tiếng cười còn chưa kịp dứt, người đã ngủ gục ngay trên người nàng.
"Tửu lượng kiểu gì thế, mới có vậy mà đã không chịu nổi rồi."
Bạch Sương bước vào phòng, vừa nghe thấy câu này, tiếp lời: "Vương phi không biết, Vương gia đã uống hết mấy vò rượu với khách khứa rồi, nếu không phải quản gia sợ mọi người say hết, không dám rót thêm, vậy chắc là Vương gia còn phải uống nữa đó."