"Kêu một người đi nói với Công gia, để hắn ta lập tức phong tỏa tất cả cửa ra vào của Trấn Quốc Công, không có mệnh lệnh của bản vương thì không có bất kì ai được rời đi nửa bước, bản vương đã nói rồi, bất kì ai!"
"Vâng."
"Các ngươi lập tức đi tìm vòng quanh trong sân, động tác phải nhanh lên."
Phó Tranh trả lời liên tục, quay người chạy ra ngoài cửa viện tìm người.
Tiêu Tẫn nhảy vọt qua bức tường viện, quả nhiên ở phía dưới chân tường còn phát hiện được một chiếc giày của Nhị Bảo.
Tiêu Tẫn nắm chặt chiếc giày, nhanh chóng tìm kiếm ở trong sân.
Sau khi Trấn Quốc Công nghe được thị vệ báo lại thì lúc này hạ lệnh đóng hết tất cả cửa ra vào, ngay cả chuồng chó cũng không buông tha, cử tất cả mọi người đi trông coi, điều động tất cả mọi người ở Trấn Quốc Công Phủ đi tìm kiếm tung tích của Nhị Bảo.
Quận chúa nhỏ của Tề Vương phủ biến mất ở trong Trấn Quốc Công Phủ rồi, điều này khiến cho trong lòng những hạ nhân của Trấn Quốc Công Phủ bắt đầu bàng hoàng.
Ngộ nhỡ không tìm được, vợ chồng Tề vương muốn trả thù thì người xui xẻo nhất chính là những hạ nhân vô tội như bọn họ!
Vì thế nên bọn họ không hề dám thất lễ, lập tức điều động toàn bộ phủ đi tìm người.
Lúc lão phu nhân Trấn Quốc Công nhận được tin tức thì mới vừa ăn trưa, biết con gái của Tô Oanh mất tích rồi, nàng ta suýt chút nữa muốn vỗ tay khen hay, quả thực là báo ứng!
Mà đến khi nàng ta biết thời gian người mất tích là ở Trấn Quốc Công Phủ thì sắc mặt lập tức chìm xuống.
"Người phụ nữ đó chính là người điên, ngộ nhỡ ta không tìm được thì có thể nàng sẽ phá huỷ công phủ, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh chóng đi tìm người!"
Điều động cả công phủ đi tìm kiếm, nhưng Nhị Bảo giống như đột nhiên bốc hơi vậy, thậm chí Tiêu Tẫn cũng không bỏ qua cái giếng cạn bỏ hoang trong sân, nhưng mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Nhị Bảo.
"Công gia, đã tìm khắp sân sau nhưng mà không thấy Tiểu Quận Chúa đâu."
"Cũng đã tìm ở viện trước rồi, nhưng mà cũng không thấy."
Vẻ mặt Trấn Quốc Công cũng cực kì khó coi, người biến mất ở Trấn Quốc Công Phủ, nên chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trấn Quốc Công phủ.
"Lẽ nào người còn có thể bay ra ngoài!"
Sau khi Tiêu Tẫn phái người đến truyền lời thì Trấn Quốc Công không chỉ phái người canh giữ tất cả các cửa ra vào từ bên trong, mà cũng đồng thời canh giữ tất các các lối ra vào từ bên ngoài, trừ khi đối phương mang người rời khỏi phủ ngay sau khi bắt được, nếu không thì hắn ta không thể ra được.
Nhưng lúc nãy Trấn Quốc Công đã gọi người đến hỏi thăm rồi, không có bất kỳ người nào ra vào công phủ trong khoảng thời gian này, nói rõ người chắc chắn người còn đang ở công phủ.
Gương mặt Tiêu Tẫn bình tĩnh, tự dẫn theo Đại Bảo đi tìm kiếm ở mỗi một góc hẻo lánh trong Trấn Quốc Công Phủ, lên trên xà nhà, xuống dưới giếng cạn, hắn lục soát hết tất cả những nơi có thể tìm kiếm một lần, nhưng vẫn không tìm được người.
Rốt cuộc là người ở đâu rồi!
Trong Tầm Sơn tự.
Người phụ nữ váy đỏ thấy Tô Oanh chạy vào thiện phòng thì đuổi theo vào.
Nhưng sau khi đi vào thì lại phát hiện bên trong căn bản là không có ai.
Ánh mắt của nàng ta híp lại, cảnh giác nhìn xung quanh, một phòng thiện phòng lớn như vậy nhưng cũng chỉ có một cánh cửa ra vào, nàng có thể trốn ở đâu chứ?
Người phụ nữ váy đỏ chuẩn bị lùi ra ngoài phòng, lúc này, đột nhiên có một bóng người đột nhiên xuất hiện, cầm chủy thủ trong tay đâm về phía mệnh môn của nàng ta.
Con ngươi của người phụ nữ váy đỏ co rụt lại, nhanh chóng lùi về sau, vung tay áo rộng một cái thì có rắn độc bay ra ngoài.
Đầu Tô Oanh đội mặt nạ phòng độc, vung chủy thủ trong tay một cái, đầu của những con rắn độc kia đã bị chém thành hai nửa.