Chờ đến khi hai đứa trẻ đều đã bị "đóng gói" xong xuôi thì tiếp đó bị bọn chúng khiêng lên trên xe, giấu vào trong đống vải vóc chất đầy một xe kia.
Phó Tranh bị quấn chặt trong cuộn vải, rất nhanh sau đó cậu bé đã cảm giác được xe ngựa bắt đầu chuyển động, vì để tránh cho hai đứa trẻ bị ngạt thở nên khi hai kẻ kia quấn chúng vẫn còn giữ lại một cái lỗ thoát khí, vừa khéo có thể khiến Phó Tranh nhìn được một chút tình huống bên ngoài.
Bởi vì cấm quân phải kiểm tra hết toàn bộ xe cộ rời thành nên các hướng ra khỏi thành đều đã xếp đầy những tốp xe ngựa muốn ra ngoài.
Hai kẻ kia đánh xe ngựa đứng vào phía sau đội ngũ này, cuối cùng sau một lúc lâu chờ đợi cũng đến lượt bọn chúng.
Cấm quân tiến lên kiểm tra theo thông lệ, sau khi nhìn thấy vải vóc chất đầy trên xe thì đang định lật lên xem nhưng một nam tử trong hai kẻ kia lại vừa cười vừa đi lên phía trước nhét vào trong tay cấm quân mấy thỏi bạc vụn.
"Quan gia, bọn ta đây đều là những người làm ăn đứng đắn, cũng không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì, bọn ta phải rời thành cho kịp trước khi trời tối, ngài xem xem có thể làm sao cho thuận tiện chút được không."
Cấm quân liếc nhìn hắn ta một cái, đẩy bạc trả lại cho hắn ta: "Kiểm tra hết thảy theo thông lệ đã quy định, nếu không có vấn đề gì thì sẽ cho các ngươi đi."
Dứt lời, cấm quân bắt đầu đi vòng quanh chiếc xe, sau đó lại ngồi xổm xuống rà soát dưới gầm xe, sau khi thấy cỗ xe ngựa này không có ngăn ngầm gì thì mới đứng dậy.
Nhưng ngay lúc vị cấm quân này chuẩn bị thả cho hai kẻ này đi qua thì vải vóc trên xe bỗng nhiên lay động một chút.
Trái tim của hai kẻ kia trong nháy mắt kéo căng lên.
Cấm quân nhíu mày, quay đầu định đi kiểm tra xem sao.
Hai kẻ kia đã chậm rãi đặt tay lên thanh kiếm treo bên hông.
Nhưng chính vào lúc này, bỗng có một đội nhân mã chạy về hướng bên này.
Nhân lúc cấm quân quay đầu lại nhìn thì một tên trong hai kẻ kia liền đánh xe ngựa tiến lên phía trước một chút.
Tiêu Tuyệt giục ngựa chạy tới, cấm quân cũng chỉ đành tiến lên hành lễ.
Ánh mắt Tiêu Tuyệt đảo qua bọn họ một cái, không vui nói: "Các ngươi đang làm cái gì đây? Lùng bắt hải tặc là trách nhiệm của phủ Kinh triệu doãn, từ bao giờ lại đến lượt cấm quân các ngươi tới xen vào vậy?"
Cấm quân tiến lên phía trước đáp lời: "Lần trước phủ Kinh triệu doãn đã nói vì cấm quân nên mới để cho bọn hải tặc cường đạo chạy mất, cho nên Tề vương lần này mới hạ lệnh cho chúng ta phải trợ giúp phủ Kinh triệu doãn truy bắt hải tặc."
Tiêu Tuyệt cười lạnh một tiếng: "Chuyện này không đến lượt các ngươi quản, đều thu quân về hết cho bổn điện hạ, các ngươi chắn ở cổng thành thế này có biết là đã làm chậm trễ biết bao nhiêu việc của dân chúng hay không?"
Cấm quân nghe vậy nhưng cũng không chịu nhún nhường: "Nếu như vì vậy mà để cho hải tặc trốn thoát thì bọn ti chức không thể gánh vác nổi trách nhiệm, vẫn mong điện hạ đừng làm khó dễ cho bọn ti chức."
Sắc mặt Tiêu Tuyệt lập tức trầm xuống: "Các ngươi đây là đang uy hiếp bổn điện hạ?"
"Cấm quân làm việc, không cần đại hoàng tử tới chen vào." Tiêu Tẫn thúc ngựa tới gần, đôi con ngươi lạnh như băng, chắn ngang trước người Tiêu Tuyệt.
Tiêu Tuyệt híp mắt đáp: "Nếu như làm lỡ chuyện của dân chúng, Tề vương cũng có thể chịu trách nhiệm chứ?"
"Trong thành có bọn trộm cướp hoành hành, nếu không bắt được chúng thì sẽ trở thành một mối nguy đe dọa đến bình yên của bách tính trăm họ, nếu như bọn cướp làm bị thương dân chúng thì người có thể chịu trách nhiệm không?"
Mà lúc này, Phó Tranh ở trên xe ngựa nghe được tiếng của Tiêu Tẫn thì trở nên vô cùng kích động.
Cậu bé uốn éo giãy giụa thân mình muốn phát ra âm thanh để lôi kéo sự chú ý của Tiêu Tẫn.
"Ưm ưm ưm!"
"Ưm ưm ưm!"