Nhưng Phó Tranh không biết là lúc này Tiêu Tẫn cũng đang tìm kiếm hai đứa ở bên kia sườn núi.
"Linh Nhi, Linh Nhi."
Tiêu Tẫn đã tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không phát hiện thấy bóng người, tên nam nhân rơi xuống dưới núi kia đã bị hắn bắt sống rồi tháo rời chân tay lẫn cằm dưới, sau đó bị cấm quân mang đi rồi.
Màn đêm dần buông, sắc trời cũng đã tối hẳn xuống.
Cấm quân rối rít đốt lửa lên, lúc này mới có thể miễn cưỡng chiếu sáng được bốn phía chung quanh.
"Vương gia, bọn thuộc hạ phát hiện thấy vết máu trong một cuộn vải ở đằng trước, còn có một ít vải vóc đã bị cắt vụn."
Tiêu Tẫn nhìn vải vóc trong tay cấm quân, sắc mặt lập tức ngưng trọng, nếu như hắn nhớ không lầm thì chỗ vải này chắc hẳn là của Phó Tranh, hôm qua hắn đã từng thấy chúng trên người Phó Tranh.
"Mở rộng phạm vi tìm kiếm men theo phương hướng tìm thấy số vải này."
"Rõ."
Phó Tranh cõng Nhị Bảo cứ thế từ phía dưới sườn núi đi thẳng một mạch về phía trước, sau đó liền phát hiện được một sơn động nho nhỏ, thực ra đây cũng không được tính là sơn động, chỉ là một sơn khẩu nhỏ mà thôi, nhưng vừa vặn có thể chứa được hai đứa trẻ ở bên trong.
Sau khi đặt Nhị Bảo vào trong sơn khẩu, Phó Tranh lại đi tìm một ít đá tới chất ở bên ngoài sơn khẩu để làm vật che chắn, tránh cho người xấu phát hiện ra chúng.
Chờ sau khi cậu bé làm xong hết thảy những chuyện này thì mới đi vào ngồi xuống bên người Nhị Bảo.
Cậu bé vừa mới ngồi xuống thì Nhị Bảo bên cạnh liền hơi hơi cử động.
Phó Tranh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Linh Nhi, Linh Nhi?"
Nhị Bảo lẩm bẩm khẽ mấy tiếng rồi mới chầm chậm mở hai mắt ra, nhưng bốn bề xung quanh đều tối đen như mực, cô bé không nhìn thấy gì hết.
"Phó Tranh ca ca?"
Phó Tranh nghe thấy tiếng cô bé thì vô cùng vui vẻ cười lên thành tiếng: "Linh Nhi muội muội, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi."
"Phó Tranh ca ca, chúng ta đang ở đâu đây? Tối quá."
"Chúng ta đã bị người xấu bắt đi, có lẽ là đã lăn từ trên núi xuống dưới, hiện giờ chúng ta đang ở trong núi, chờ sau khi trời sáng, những tên xấu xa kia cũng rời đi rồi thì chúng ta sẽ ra ngoài."
Nhị Bảo nghe vậy thì có hơi sợ sệt dựa vào bên người Phó Tranh: "Phó Tranh ca ca, muội sợ."
Phó Tranh cũng chỉ là một hài tử mới tám tuổi mà thôi, cậu bé cũng rất sợ hãi, nhưng vì có Nhị Bảo ở bên cạnh nên cậu bé vẫn dũng cảm đáp lời: "Linh Nhi đừng sợ, Phó Tranh ca ca sẽ bảo vệ muội."
Hai bóng dáng nho nhỏ nương tựa vào nhau trong bóng tối, bởi vì vừa lạnh lại vừa đói, hai đứa trẻ cứ thể mơ mơ hồ hồ ngủ mất.
Sau khi biết được có chuyện lạ lùng xảy ra ở cổng thành, Tô Oanh cũng lập tức chạy tới, đến khi trời tối thì đụng mặt Tiêu Tẫn ở ngoài thành.
Cho đến bây giờ, thiết bị định vị của nàng vẫn không phát hiện ra tung tích của Nhị Bảo, nàng hoài nghi thiết bị định vị trên người Nhị Bảo đã xảy ra trục trặc rồi.
"Sao rồi, đã tìm thấy chưa?"
Sắc mặt Tiêu Tẫn tối sầm đến mức gần như hòa vào làm một với màn đêm: "Chưa, người ắt hẳn là ở dưới sườn núi nhưng vẫn cứ không sao tìm thấy được."
"Sao chàng dám chắc rằng người ở đó? Người chàng tìm được kia đã thú tội rồi sao?"
"Ừ, bọn chúng giấu Linh Nhi và Phó Tranh vào trong đống vải vóc, ý đồ mang ra ngoài thành."
Tô Oanh nhíu mày: "Phó Tranh cũng bị bắt rồi?"
Tiêu Tẫn gật gật đầu.
"Sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này thì ta nên mang đám mèo lớn kia trở về mới đúng." Khứu giác của chúng nhạy bén, lại vô cùng thân thuộc với Linh Nhi, hoàn toàn có thể tìm được nơi mà Linh Nhi đang ở thông qua mùi hương.
Thế nhưng hiện giờ nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích.
"Chàng từng nghe nói tới phái Hồng Ma chưa?"
Tiêu Tẫn chau mày đáp: "Hồng Ma? Một tổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên tiếp nhận các giao dịch giết người, Hồng Ma từng tung ra tuyên bố, chỉ cần số bạc đưa ra đủ nhiều thì người nào bọn họ cũng dám giết."