Sở Mạc nhận ra uy lực của dùi cui điện, nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị Tô Oanh đánh vào vai, cả người trong nháy mắt bị điện giật đến tê dại.
Tô Oanh thu dùi cui điện lại, đá một cước vào ngực hắn ta.
"Phụt"
Sở Mạc phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
Tay chân bên trong lầu nhanh chóng vọt tới.
Cây dùi cui điện trong tay Tô Oanh đặt ở ngực hắn ta.
"Nếu muốn ta đâm thủng tim hắn, thì cứ tới đây."
Đám tay chân kia quả nhiên không dám động đậy.
Sở Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Oanh.
"Nói, là ai đưa tiền."
Sở Mạc cười lạnh nói: "Chúng ta chỉ lấy tiền làm việc, cho tiền là được, cũng không quan tâm thân phận chủ thuê."
Tô Oanh giẫm lên tầm mắt của hắn ta: "Ta hỏi lại ngươi, là ai đưa tiền."
"Không... A!"
"Rắc"
Tô Oanh giẫm về phía sau, xương đùi của hắn ta trong nháy mắt bị đập gãy.
"Là, là một, là một thái giám, là một thái giám!" Sở Mạc cắn răng mở miệng.
Tô Oanh dừng lại một lúc.
"Bọn họ cầm hai vạn lượng bạc lại đây, nói muốn mua mạng của ngươi và Tề vương, trừ lần đó ra, chúng ta không biết cái gì hết, không biết!"
Tô Oanh nhấc chân lên, chuẩn bị đạp gãy cổ hắn ta thì một đám quan binh đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, vây quanh Tô Oanh.
"Tề Vương phi, có người đến quan phủ báo quan, nói ngươi gây sự, còn đánh đập đả thương người, vương phi theo chúng ta đến phủ Kinh triệu doãn một chuyến đi."
Tô Oanh khẽ ngước đôi mắt lạnh lùng lên, nhấc Sở Mạc lên khỏi mặt đất: "Ta chỉ đánh người nên đánh, bây giờ ta muốn lặp lại lời ngươi vừa nói một lần nữa, là ai ra hai vạn lượng bạc cho ngươi tới ám sát bản phi và Vương gia."
Sở Mạc nhìn quan binh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không biết Vương phi có ý gì, ngươi vô duyên vô cớ đến chỗ chúng ta gây sự, kính xin quan sai làm chủ cho chúng ta."
Tô Oanh vừa cụp mắt xuống đã bắt gặp ánh mắt đầy ý cười lạnh của Sở Mạc, như thể đang khiêu khích nàng, ngươi làm gì được ta?
Tô Oanh khẽ "Xì" một tiếng, Sở Mạc ngẩn người, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Oanh dùng sức ném thẳng lên hành lang lầu hai.
Sau đó nàng lập tức quăng dây kéo vào lan can rồi leo lên!
Dường như bọn quan binh không ngờ Tô Oanh lại to gan như vậy, ngay trước mặt bao nhiêu quan binh mà dám chạy trốn!
Một tay Tô Oanh nắm chặt vạt áo Sở Mạc kéo hắn vào sương phòng.
Quan binh lập tức lấy lại tinh thần đuổi theo.
Trong sương phòng, Sở Mạc chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói một cái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Oanh đang nhìn hắn chằm chằm.
"Nếu ngươi dám giết ta thì Tề vương phi ngươi cũng sẽ xong đời, ha ha ha..."
Tô Oanh rũ mắt nhìn hắn: "Ta rất tò mò, không biết ngươi có thể cười được bao lâu."
Nói xong, nàng khẽ búng tay một cái.
Sở Mạc chỉ cảm thấy sau gáy hơi nhói lên, tiếp theo, sự đau đớn từ từ lan ra khắp xương cốt tứ chi khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy. Cho dù đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử nhưng hắn chưa từng trải qua cảm giác thống khổ như lúc này.
"Á! A!" Sở Mạc đau đớn cuộn người lăn lộn trên mặt đất, ước gì có thể chết ngay lập tức.
Ngoài cửa, bọn quan binh vẫn đang nỗ lực phá cửa phòng.
Tô Oanh ngồi xuống ghế, dù bận vẫn ung dung thưởng thức sắc mặt Sở Mạc dần dần thay đổi vì đau đớn.
"Tên thái giám đó là ai?"
Gân xanh trên cổ Sở Mạc nổi hết lên, con ngươi trợn trừng trừng vì đau, đáy mắt đỏ ngầu.
"Là... Là Đại hoàng tử, là thái giám bên cạnh Đại hoàng tử, là thái giám bên người hắn!"
"Tốt nhất ngươi nên nói thật."
"Tách!" Tô Oanh giơ tay lên, búng ngón tay, Sở Mạc chỉ cảm thấy cơn đau nhức kia dần dần lắng xuống như thủy triều.
Hắn nằm rạp trên mặt đất thở hồng hộc.
"Rầm!"
Quan binh phá tan cửa phòng xông vào.
"Tề vương phi thật to gan, dám làm hại dân chúng vô tội, bắt nàng ta lại!"