Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn không nói thật, nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến để người có tính nguy hiểm đi theo bọn họ, cho nên ở lúc Giang Dương cõng nam tử tuổi trẻ lại đây, nàng vẫn tiến lên xem xét tình huống của hắn.
Nam tử trẻ tuổi trừ vừa rồi bị quan sai quất bị ngoại thương ra, nhìn cũng không còn vết thương khác, nóng lên hẳn là gặp mưa quá nhiều dẫn tới phát sốt cảm mạo.
Tô Oanh lấy thuốc hạ sốt từ trong túi y phục ra đưa cho lão phụ nhân: "Thuốc này là có thể trị liệu bệnh cho nhi tử của ngươi, nếu ngươi tin chúng ta, để cho hắn uống đi."
Giang Dương cứu nhi tử của mình, hiện tại Tô Oanh còn cho bọn họ thuốc, lão phụ nhân nào có đạo lý không tin, bọn họ đã như vậy, còn có cái gì là có thể để người mưu tính.
"Cảm ơn vị phu nhân này, cảm ơn." Lão phụ nhân lại tiếp nhận chén bể Bạch Sương đưa cho bà ất, để nam tử trẻ tuổi uống nước bên trong và thuốc vào.
Bởi vì nam tử trẻ tuổi đã sốt đến hôn mê bất tỉnh, Tô Oanh chỉ có thể để hắn lên trên xe ngựa, trong xe có Tiêu Tẫn nhìn, sẽ không có chuyện gì.
Trước khi xuất phát, lão phụ nhân lại ngàn ân vạn tạ với bọn họ, Tô Oanh nhìn ra được, bà ấy là cảm kích phát ra từ nội tâm.
Sau khi ra miếu cũ, Lý Đạt đã dẫn theo đội ngũ đi về phía núi, đoán chừng là muốn vào trong núi nhìn xem có thể tìm được đồ ăn hay không.
Trên đường, tùy ý có thể thấy được nạn dân chạy nạn, những nạn dân đó thấy bọn họ nhiều người từ phía thành Vân Thủy đi tới như vậy, ánh mắt chứa tia mong đợi dần trở nên đen tối.
Bọn họ là muốn đi thành Vân Thủy trốn nạn, nhưng những người này lại muốn đi ngược về trái, có phải nói thành Vân Thủy căn bản là không thể cho bọn họ một đường sinh cơ hay không.
Bá tánh hơi có lòng nghi ngờ đều nghỉ chân nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiếp tục đi về phía trước, hay là như thế nào.
Khi Tô Oanh bọn họ tới chân núi, phát hiện trên núi dưới núi đều có nạn dân, bọn họ tìm kiếm ở trong núi, hẳn là đang tìm thức ăn, ngay cả rau dại lá cây sườn núi có thể ăn đều không còn một cây.
Thấy cảnh tượng như vậy, lòng Lý Đạt thật lạnh, xem ra bọn họ muốn ở trong núi tìm đồ ăn cũng là khó với trời cao.
Nhưng sắc trời nhanh tối sầm, chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân trước.
"Các ngươi đi chọn một ít người ra đi theo ta vào trong núi đi một vòng, nhìn xem có thể tìm chút thức ăn hay không." Lúc này, chính mình đều sắp bị chết đói, hắn ta đã không rảnh lo có thể có phạm nhân sẽ chạy trốn hay không.
"Vâng."
Tô Oanh kéo xe ngựa buộc dưới một cây đại thụ, nàng mới vừa đi qua đã rõ ràng cảm giác được có vô số đôi mắt dừng ở trên người nàng, tay nàng nắm chặt dây cương không khỏi chặt hơn.
"Giang Dương, ngươi và Hạ đại thúc đi xem có củi đốt hay không, nhặt chút trở về nhóm lửa."
Giang Dương nâng Tiêu Tẫn từ trên xe ngựa xuống sau đó gật đầu, mang theo Hạ Thủ Nghĩa đi lên trên núi.
Tô Oanh ôm cái hài tử từ trong xe xuống, lại vào trong xe xem xét tình huống của nam tử trẻ tuổi, thấy hắn sốt cao vẫn không dứt, chỉ có thể thừa dịp hắn không tỉnh lại đi vào không gian, cầm nước thuốc giảm nhiệt ra tiêm vào cho hắn.
"Phu nhân, để cho ta tới chăm sóc Trình Minh đi." Lão phụ nhân đi đến bên cạnh xe ngựa nói.
Tô Oanh nhanh chóng thu ống tiêm lại, mặt không đổi sắc quay đầu lại nói: "Được, bệnh tình của hắn ở chuyển biến tốt đẹp, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
Lão phụ nhân Khương thị nghe xong cảm kích gật đầu: "Cảm ơn phu nhân."
Tô Oanh nhảy xuống xe ngựa, mấy ngày ăn lương khô nàng thật sự là vô cùng thèm thịt, nàng lấy một ít gạo cũ từ trong túi y phục ra, tính dùng để nấu cháo thịt.