Tiêu Tẫn, ta đã có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai!
Nhưng lần này dù thế nào ta cũng phải chém ngươi thành ngàn mảnh!
Hắn ta đột ngột xốc nắp rương lên, ánh sáng mù mờ từ bó đuốc lập tức chiếu sáng vật bên trong.
Tiêu Tuyệt trừng mắt nhìn thứ trong rương, hai tay run rẩy nắm chặt.
Hắn ta khó tin cầm thứ trong rương lên, không ngờ thứ trong này lại là một cái yếm nhỏ có thuê hình búp bê, thoạt nhìn là đồ dùng của trẻ con.
Lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy đột nhiên chui ra , lập tức đoạt lại cái yếm trong tay Tiêu Tuyệt, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào dưới ánh lửa trông vô cùng phẫn nộ.
"Ngươi làm cái gì thế? Không biết xấu hổ à mà lấy yếm của ta và muội muội?"
Gân xanh trên trán Tiêu Tuyệt nhảy thình thịch, sao có thể? Sao trong cái rương này lại có thể là đồ chơi trẻ con được chứ?
"Không thể nào! Không thể! Không thể! Chắc chắn còn có thứ chưa bị tìm thấy, tiếp tục lục soát cho ta!"
"Không tim được cái gì mà lại khiến Đại hoàng tử tức giận như vậy?"
Tiêu Tuyệt quay phắt đầu lại, chỉ thấy Tiêu Tẫn đang đứng dưới hành lang, trên người hắn chỉ mặc một cái áo choàng rộng rãi, gương mặt ẩn sau bóng tối khiến người ta khó nhìn rõ lại khiến Tiêu Tuyệt lạnh sống lưng.
"Tiêu Tẫn, ngươi còn không chịu thừa nhận mình cất giấu hải tặc! Lúc trước đã ra lệnh cho cấm quân ngăn cản quan sai bắt người rồi bây giờ lại muốn cản bản điện hạ lục sát sao?" Tiêu Tuyệt cắn răng kìm nén sự lạnh lẽo trong lòng mà phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn, tuyệt không để mình rời vào thế yếu.
"Các ngươi đã đào cả gốc cây lên rồi mà còn không tìm thấy à?"
Tiêu Tuyệt cắn răng: "Lục soát, tiếp tục lục soát cho ta!"
Tiêu Tẫn không hề ngăn cản mà để mặc quan binh đi lục soát.
Nhưng thời gian dần dần trôi qua, quan binh đi điều tra lục tục quay về.
"Điện hạ, toàn bộ tiền viện đã được lục soát kỹ rồi nhưng không phát hiện người nào khả nghi."
"Điện hạ, đã lục soát hết hậu viện rồi, không có gì cả."
Không có, không có, chỗ nào cũng không có, sao có thể!
Tiêu Tuyệt tức giận hắn hết gân xanh lên trán.
Chẳng mấy chốc toàn bộ quan binh được phái đi đã quay về hết, vẫn không tìm được bất cứ thứ gì!
Tiêu Tuyệt vô cùng không cam lòng, nhưng chuyện đã đến nước này cũng chẳng còn cách nào khác, hắn ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn: "Xem ra đã bị Tề vương chuyển đi rồi."
Tiêu Tẫn từ từ bước ra khỏi bóng tối, đôi con ngươi sẫm màu gần như hòa vào bóng đêm.
"Lục soát xong rồi?"
Tiêu Tuyệt hừ lạnh: "Đi."
"Chờ đã."
Tiêu Tuyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Sao? Tề vương muốn tự nhận tội?"
Tiêu Tẫn nhếch môi, nhưng cũng không cười: "Đại hoàng tử lục soát xong rồi thì giờ đến lượt bản vương, bây giờ bản vương nghi ngờ Đại hoàng tử cấu hết với trọng thần triều đình, tham ô bạc công quỹ ý đồ mưu phản. Toàn bộ chứng cứ đều đang nằm trong phủ hoàng tử, người đâu, theo bản vương đến phủ Đại hoàng tử lục soát, tìm ra toàn bộ chứng cứ phạm tội."
"Rõ."
Tiêu Tuyệt biến sắc, cả giận nói: "Ngươi dựa vào đâu mà đi lục soát phủ đệ bản điện hạ, bản điện hạ có thánh chỉ, còn ngươi có gì?"
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Tẫn nhìn chằm chằm Tiêu Tuyệt: "Cấm quân có quyền lợi này."
Cấm quân phụ trách trị an kinh thành, nếu phát hiện bất kỳ sự uy hiếp nào với tình hình trị an kinh thành và Hoàng thượng thì đều có thể đến cửa điều tra mà không cần thông qua bất kỳ bộ phận nào, có quyền tiền trảm hậu tấu.
"Được, quan uy lớn lắm! Bản điện muốn xem xem ngươi có thể tìm ra được thứ gì! Đi!"
Tiêu Tẫn quay về phòng đổi một cái áo bào trang trọng hơn.
"Vương gia, rốt cuộc chuyện này là sao ạ?"
Sau khi Giang Dương thành thần, Tiêu Tẫn đã cho hắn ta nghỉ ngơi mấy ngày, nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn ta, Tiêu Tẫn chỉ nói: "Đi lục soát sẽ biết, đi thôi."