Ngay từ lúc mấy người này xuất hiện, nàng cũng đã biết đây là vở kịch cướp đoạt dân nữ giữa đường, nhưng chỉ cần nhìn một chút là biết, mấy tên lỗ mãng kia vẫn luôn len lén quan sát ánh mắt của Minh Ngọc.
Bọn người này là cùng một phe, mà đang lúc rảnh rỗi đến phát chán, cho nên Tô Oanh cũng vui đùa với bọn chúng một chút.
"Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân cứu tiểu nữ, muội muội của tiểu nữ bị nhốt trong phòng chứa củi phía sau, tiểu nữ phải đi cứu người ngay." Minh Ngọc lấy lại bình tĩnh, quay người định bụng chạy đi.
Tô Oanh lại nhặt một hòn đá lên, ném về phía Minh Ngọc.
"A!"
Minh Ngọc kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.
Nàng ta sợ hãi quay đầu, lại thấy Tô Oanh đã đứng ngay sau lưng mình.
"Phu nhân, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng..."
Tô Oanh túm lấy nàng ta từ trên mặt đất: "Các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ này bắt bao nhiêu người rồi?"
Mắt Minh Ngọc bất chợt lóe lên, cố nói: "Không... không có..."
"Hửm?" Tô Oanh buông tay, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào đỉnh đầu nàng ta: "Không nói thật à?"
Minh Ngọc cảm thấy da đầu tê dại từng hồi, cả người run lên bần bật.
"Tất cả đều ở dưới hầm, tất cả đều bị giấu trong hầm."
Bà lão đứng một bên bỗng nhiên đều đều lên tiếng.
Tô Oanh nghiêng đầu: "Dẫn đường."
Bà lão nhấc chân bước về phía hầm ở hậu viện, Tô Oanh kéo Minh Ngọc đi theo sau.
Cửa hầm ẩn phía sau phòng chứa củi, bà lão đi vào phòng chứa củi rồi dỡ đống rơm củi phía trên ra, để lộ một cửa động.
"Người, đều ở trong đó."
Bà lão ngoái lại nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh túm tóc Minh Ngọc kéo tới cửa động, lại nhìn về phía bà lão: "Bà xuống dưới dẫn người lên."
Bà lão gật gật đầu, ngoan ngoãn đi xuống dọc theo chiếc cầu thang gỗ đen sì.
Không lâu sau, từ bên trong đã vọng ra tiếng khóc.
Một nhóm nữ tử đang chật vật bò ra từ dưới hầm.
Tô Oanh nhìn từng người nữ tử một bò lên, có người từ bảy, tám tuổi đến mười bảy, mười tám tuổi, liên tục như thế, có đến hơn hai mươi người.
Nhìn quần áo của họ, có nghèo có giàu, thật sự không hề chọn người.
Những người vừa leo lên nhìn thấy Tô Oanh thì vẻ mặt đã tràn đầy kinh hoàng, nhìn họ có những vết thương hoặc ít hoặc nhiều trên người như thế, có lẽ đã bị đánh đập không ít lần.
"Các ngươi đều bị nàng ta bắt đến đây à?"
Mấy nữ tử kia nhìn Tô Oanh, gật đầu: "Đúng, đúng, chính là nữ nhân này, nàng ta lừa chúng ta đến đây."
"Phu nhân, ta, ta cũng bị ép buộc không còn cách nào khác, phu nhân tha mạng, tha mạng cho ta..."
"Không phải ngươi nói có muội muội ngươi bị nhốt bên trong sao, nói cho ta biết, ai trong số họ là muội muội của ngươi?"
Minh Ngọc nghẹn họng, không nói nên lời.
Tô Oanh cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía bà lão: "Những người này đã bị bắt được bao lâu rồi?"
Bà lão đáp: "Người đến sớm nhất cũng được bảy, tám ngày rồi, muộn nhất là người hôm qua mới đến, suốt thời gian qua, cứ nửa tháng một lần bọn chúng sẽ đưa những người này đi."
"Đưa đi đến đâu?"
Bà lão lắc đầu: "Chỉ có bọn chúng biết thôi."
Tô Oanh cúi mặt xuống, vừa lúc thấy Minh Ngọc đang trừng mắt nhìn bà lão.
Tô Oanh tát mạnh vào mắt nàng ta, khoảnh khắc đó Minh Ngọc cảm thấy như mắt mình sắp nổ tung.
"Xem ra còn có tổ chức, có bè có nhóm."
Tô Oanh ném đối phương xuống đất, giọng điệu nghe không hề có chút kiên nhẫn nào: "Ngươi muốn khai báo thành thật, hay là nếm mùi da thịt đau đớn đây?"
Ánh mắt Minh Ngọc vụt sáng, đôi môi run rẩy, như đang cân nhắc xem có nên nói thật hay không.
Chưa kịp suy nghĩ, nàng ta chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, giật bắn mình, nói: "Ta nói, ta nói, ta sẽ nói hết mà, xin phu nhân bỏ qua cho ta, là, là có người đến thu mua, bọn họ đến mỗi nửa tháng một lần, trả tiền theo chất lượng người."
"Làm sao để liên lạc với những người đó?"