"Điện hạ bình tĩnh chớ nóng, bây giờ Hoàng thượng đã hạ lệnh tra kỹ từng nhà, cổng thành cũng đã bị phong tỏa, bên ngoài nơi đâu cũng nguy hiểm, vẫn nên hành sự cẩn thận đã."
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài cổng lại vang lên tiếng động.
Lương Khoan và Tiêu Tuyệt liếc nhau, đều trông thấy được vẻ cảnh giác trong mắt đối phương.
Lương Khoan nhanh chóng dẫn Tiêu Tuyệt đến cái thùng đựng gạo phía sau bếp, dời thùng đựng gạo ra rồi mở lối đi bí mật bên trong, bảo Tiêu Tuyệt trốn vào.
Sau khi cất giấu kỹ càng, Lương Khoan mới nới lỏng áo bào trên người, giả vờ như vừa mới ngủ dậy, sau đó đi ra mở cửa viện.
"Ai đó, đêm hôm khuya khoắt thế này?"
Lương Khoan mở cửa, lập tức thấy một đội quan binh hung hăng đứng ở bên ngoài: "Quan phủ đến lục soát, tránh ra!"
"Chao ôi, quan gia, nhà tiểu nhân làm gì có ai khác, trong nhà cũng cũng chỉ có mình tiểu nhân."
Nhưng quan binh không thèm quan tâm, cứ thế tiến vào lục soát.
Viện không lớn, chỉ có ba gian nhà chính, bước vào xem, liếc qua một cái là thấy ngay.
Quan binh lục soát một vòng nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
Quan sai dẫn đầu bước vào gian nhà chính, chợt nhìn thấy trên bàn có hai chén trà.
"Trong phòng chỉ một mình ngươi, sao trên bàn lại có hai chén trà?"
Lương Khoan giật mình trong lòng, cố tự trấn định mình: "À, là một vị bằng hữu của tiểu nhân, tối nay vừa ghé qua ngồi một lát rồi về, sau đó tiểu nhân cũng quên mất dọn dẹp."
Quan sai dẫn đầu nhìn hắn ta chằm chằm, rồi bước ra ngoài nhưng vẫn chưa rời đi, mà hướng về phía hậu viện.
Tim Lương Khoan sắp nhảy vọt lên tới tận cổ, nhưng hắn ta vẫn không dám để lộ bất cứ điều gì ra ngoài mặt, vội bước theo sau vị quan sai dẫn đầu.
Ánh mắt quan sai đứng đầu rơi xuống phòng chứa cửi, nhấc chân tiến tới.
Lương Khoan cũng đi theo tới phía bên ngoài phòng chứa củi.
Quan sai vừa bước vào, ánh mắt vẫn chú ý tới những thay đổi trong biểu cảm của Lương Khoan, nhưng hắn ta che giấu rất tốt, gặp tình huống như vậy cũng không để lộ ra điều gì khả nghi.
Quan sai mở thùng đựng gạo ra, thậm chí còn thò tay khuấy loạn đống gạo trong thùng.
Lương Khoan siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, hắn ta đã sẵn sàng gọi người bất cứ lúc nào.
Có điều, quan sai kia cũng chỉ khuấy gạo một lượt rồi đã đứng thẳng dậy.
"Không có gì bất thường, thu đội."
Các quan sai rút lui ra ngoài nhanh như thuỷ triều.
Lương Khoan đóng cổng lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn ta dõi theo tiếng động bên ngoài, chắc chắn đám người đó đã đi rồi mới quay trở lại vào nhà.
Nhưng hắn ta không bảo Tiêu Tuyệt ra ngay lập tức, mà ngồi trong phòng mãi cho đến lúc hừng đông, khi đã chắc chắn không còn gì bất thường thì mới đi tới phòng chứa củi.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng tầng mây, soi sáng vùng đất tối tăm.
Khi Tô Oanh mở mắt, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tiêu Tẫn đâu nữa, thay vào đó là tiếng động trong viện.
Nàng vừa mở cửa bước ra, đã thấy ba cha con đang tập luyện buổi sáng trong viện.
Một người đứng trông, hai người tập.
Kiến thức nền tảng của Nhị Bảo không tốt, Tiêu Tẫn muốn để cô bé tăng cường huấn luyện thể lực, cho chạy vòng quanh sân.
Tô Oanh đứng dựa vào xà nhà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa bé đã đỏ bừng lên vì mệt mỏi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiêu Tẫn quay đầu lại đi tới bên cạnh nàng: "Sao không ngủ thêm một lúc? Không mệt à?"
Tô Oanh xoa xoa vòng eo có hơi bủn rủn của mình: "Chẳng phải ngươi mới là người phải mệt sao?"
Tiêu Tẫn cười nói: "Cam tâm tình nguyện."
Khi Bạch Sương mang hộp đựng đồ ăn sáng tới, Tô Oanh cũng gọi hai đứa trẻ ra nghỉ ngơi ăn sáng.
Thấy quần áo bọn nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi, lại bảo Bạch Sương đưa hai đứa qua nhà kề, đi thay bộ quần áo khác, sau đó rửa mặt sơ qua rồi mới ngồi vào bàn.
"A nương, có phải chút nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài phủ không ạ?"