Hai đứa nhỏ tò mò mở to đôi mắt nhìn về quả bóng ở trong tay Tô Oanh, Đại Bảo nói muốn chơi trước, muốn làm mẫu cho em gái coi.
"Được, con đi đến đứng ở trong vòng tròn kia đi."
Vẻ mặt của Đại Bảo nghiêm túc chạy đến phía trong vòng tròn rồi nhìn về phía Tô Oanh: "Mẫu thân, bắt đầu đi ạ."
Tô Oanh ném quả bóng ở trong tay, ném về phía của Đại Bảo.
Nàng nhắm không quá chính xác, mà ném sang một bên, nàng muốn xen khả năng phản xạ của đứa trẻ này, liệu có thể đoán được hướng của quá bóng ở trong một thời gian ngắn được hay không, rồi nhanh chóng đưa ra một dự đoán chính xác để né tránh nó.
Khi vừa mới bắt đầu, Đại Bảo né tránh không tốt lắm, nhưng ngay sau đó, hình như cậu bé đã phát hiện ra được quy luật, dần dần né tránh được những đòn công kích của Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn thấy được sự thay đổi của cậu bé, cũng dần thay đổi những đòn tấn công, bắt đầu nhắm chuẩn vào cậu bé.
Nhất thời Đại Bảo không thể né tránh được, lập tức nhiều lần bị đánh trúng.
Tô Oanh nhìn thấy phản ứng của cậu bé đã chậm lại, thì nói cậu bé hãy đi nghỉ ngơi một lát.
"Linh Nhi có nhìn thấy lúc nãy ca ca của con đã né tránh như thế nào không?"
Nhị Bảo gật đầu: "Linh Nhi nhìn thấy ạ, mẫu thân, Linh Nhi đã biết phải làm như thế nào rồi ạ."
"Chà, lát nữa đến lượt con nhé."
"Dạ."
Đôi chân ngắn của Nhị Bảo chạy đến bên trong vòng tròn, để nghênh đón những đòn tấn công của Tô Oanh.
Đều khiến Tô Oanh ngạc nhiên là, động tác né tránh của Nhị Bảo còn nhanh nhạy hơn của Đại Bảo nữa.
Dự đoán của cô bé còn chính xác hơn cả Đại Bảo.
Sau một hiệp, hai đứa nhỏ cũng đã thấm mệt rồi, Tô Oanh bảo Bạch Sương dẫn bọn chúng đi đến thiên phòng để thay quần áo trước, người toàn là mồ hôi, rồi chút nữa nàng sẽ dạy cho bọn chúng một số kỹ năng né tránh sau.
Trong khi chờ đợi, Tô Oanh đi nhà xí một chuyến.
Khi nàng đi ra khỏi nhà xí, thì nàng nhìn thấy một bóng người kỳ lạ đi ngang qua nguyệt môn.
Tô Oanh khẽ cau mày đi theo hắn, hình như đối phương cảm nhận được có người đang đi theo sau mình, đột nhiên hắn quay đầu lại thì sững sờ ngay tại chỗ khi nhìn thấy Tô Oanh, ngay lập tức, trong mắt hắn có một sự kinh ngạc sâu sắc.
Tô Oanh cũng sửng sốt một lát khi nhìn thấy Tư Mã Thuần, nàng cảm thấy trông người này quen quen.
"Tô cô nương ..."
Tô cô nương ...
Tô Oanh nhớ ra người này rồi, người này chính là Thế tử của Mã Vương Tư Mã Thuần.
Hôm nay Mã Vương đi đến phủ, không ngờ Tư Mã Thuần cũng đi theo ông ấy.
Nhưng Tô Oanh lại không có ý định thừa nhận mình là người đã chữa bệnh cho Mã Vương Phi: "Công tử có quen biết ta sao?"
Tư Mã Thuần nhìn thấy sự khó hiểu ở trong mắt của Tô Oanh, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên một chút mất mát: "Tô cô nương đã quên rồi sao? Lúc trước ngươi đã chữa bệnh cho Mã Vương phi ở thành Mã Vương đó."
Tô Oanh lắc đầu: "Chắc công tử nhớ nhầm rồi, ta chưa từng đi đến thành Mã Vương."
Tư Mã Thần cau mày, hắn chắc chắn, người đang đứng ở trước mặt mình là người đã chữa bệnh cho mẫu phi của hắn, nhưng hắn không hiểu tại sao nàng lại không muốn thừa nhận.
"Tô cô nương yên tâm, ta không có ý xấu gì với cô nương đâu, nếu cô nương có chuyện gì khó khăn, thì có thể nói cho ta biết."
"Oanh Oanh, sao nàng lại ở đây?" Tư Mã Thuần vừa nói xong, thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Tô Oanh cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ nhanh chóng bao quanh nàng ở sau lưng.
Tiêu Tẫn đi đến bên cạnh nàng, nắm tay của nàng, cơ thể của hắn gần như đã che khuất hoàn toàn ánh mắt của Tư Mã Thuần với nàng.
Tư Mã Thuần ngẩn người, nhìn về phía Tiêu Tẫn với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ ... Tô cô nương là thiếp thất của Tiêu Tẫn sao?