"Kia cũng thật là trùng hợp, y thuật của cô nương kia thật sự là có một không hai, nếu nàng ấy không vội vàng rời đi, thì thậm chí bổn vương còn muốn nàng ấy ở lại trong Vương phủ, làm Thế tử phi của Mã Vương phủ ta nữa đó."
Rõ ràng Tô Oanh cảm nhận được, sự lạnh lẽo ở trên người Tiêu Tẫn lại nhiều thêm một phần.
Tô Oanh nhìn khuôn mặt tươi cười của Mã Vương, liền biết ông già này đang cố ý, vốn dĩ ông ấy muốn nàng ở lại Mã Vương phủ làm y nữ, còn làm Thế tử phi gì đó, rõ ràng là nói dóc mà.
"Bổn vương cảm thấy hơi không khỏe, nên không thể để hai vị Mã Vương và Thế tử ở trong phủ được nữa, hai vị mời: "Tiêu Tẫn trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Hôm nay đi đến phủ, Mã Vương cũng coi như là có thu hoạch rồi, nên ông ấy không có ý định ở lại đây nữa: "Vậy ta sẽ không làm phiền Vương gia với Vương phi, cáo từ."
Mã Vương mang theo Thế tử hồn bay phách tán rời khỏi đây.
Tô Oanh tiếp tục rèn luyện cùng với hai đứa nhỏ, Tiêu Tẫn lặng lẽ đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, nhưng Tô Oanh luôn cảm thấy hơi thở của hắn có gì đó không đúng lắm.
Đến gần giữa trưa, Tô Oanh mới dừng lại, rồi cùng bọn nhỏ đi tắm rửa, bốn người trong gia đình trở về trong viện của mình.
Vừa ngồi xuống, thì đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Những món khác đều là những món và đám người Tô Oanh thường xuyên ăn, còn món cá cay là món nổi bật nhất của Mã Vương đã mang đến hôm nay.
Khi bưng nguyên con cá ra, Tô Oanh đã ngửi thấy một mùi thơm giòn cay sặc, một cảm giác thèm ăn dâng trào lên.
Nàng nóng lòng dùng đũa gắp một miếng cá cho vào trong miệng.
Nhưng vì nó quá to, mà còn chưa lấy xương cá ra, cộng thêm mùi cay sặc, kích thích tuyến lệ của nàng rơi.
"Ka ka ka ka!"
Tiêu Tẫn thấy vậy, nhanh chóng kéo miệng của nàng ra, dùng một tốc độ cực nhanh để lấy xương cá ở bên trong.
Nhưng dù là vậy, thì Tô Oanh vẫn cay đến mức nước mũi cũng muốn chảy ra.
"Khụ khụ khụ!"
"Uống chút nước trà nhé."
Tô Oanh từ tay của Tiêu Tẫn, uống hết nước trà ở trong cốc.
Tô Oanh không biết đã uống hết bao nhiêu cốc trà, thì thì mới lấy lại sự bình tĩnh.
"Chết tiệt, gửi cái thứ này đến, rõ ràng là muốn giết chết ta mà."
Mặt Tô Oanh đỏ bừng, còn chưa ăn cơm xong, đã nàng đã muốn no với một bụng nước trà rồi.
Tiêu Tẫn ngồi ở bên cạnh, bình tĩnh hỏi: "Con cá này, nàng còn muốn ăn nữa không?"
Tô Oanh liên tục lắc đầu, lần đầu tiên bày tỏ sự né tránh với đồ ăn.
Tiêu Tẫn kìm nén muốn nhếch khóe môi lên, làm người ta đem món cá này xuống.
"Thành Mã Vương có cái gì tốt sao, chỉ là một con cá mà thôi, nếu nàng muốn ăn, thì tất cả cá ở trên thiên hạ ta đều có thể chuẩn bị đến cho nàng ăn." Cần gì loại gai góc đó.
Tô Oanh cầm lấy một cái đùi gà, lại không có phản ứng gì với những lời nói âu yếm đường đột của Tiêu tẫn: "Ta thích ăn gà."
Tiêu Tẫn: "..." Một mảnh tình cảm chân thật lại không bằng một con gà.
Khi phụ tử Mã Vương rời khỏi Tề Vương phủ, sắc mặt của bọn họ cũng không được vui lắm.
Mã Vương đang tự hỏi là tại sao ngay từ đầu Tô Oanh lại có thời gian để đi đến Mã Vương phủ, đáng lẽ bọn họ đang ở trên đường đi lưu đầy, nhưng Tô Oanh vẫn có thể chạy vào thành trong thời gian bị lưu đầy, mà còn đi vào Vương phủ nữa.
Vừa nghĩ, thì Mã Vương đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nếu lúc đó Tô Oanh làm điều gì với Mã Vương phi thì bọn họ cũng không bao giờ biết được!
Tư Mã Thuần vẫn không thể lấy lại được tinh thần sau khi biết Tô Oanh và Tề Vương phi.
Hắn cảm thấy tâm bệnh của mình lại tái phát nữa rồi.
Sau khi trở về Mã Vương phủ, Mã Vương nhanh chóng phái người đi thăm dò mọi chuyện của Tô Oanh, bất kể là lớn hay là nhỏ, bao gồm tất cả những gì xảy ra trong thời gian bị lưu đày, mọi chuyện đều phải tìm thật hiểu rõ ràng.
Màn đêm buông xuống.