Lúc đó tất cả mọi người đều đã thấy, ngay cả thái y trong cung cũng lắc đầu bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự, lão phu nhân vẫn không tín nhiệm Tô Oanh như vậy, cảm thấy khả năng nàng có thể chữa khỏi cho Trần Quốc công cũng không lớn.
Tô Oanh biết lão phu nhân không tín nhiệm nàng, nàng cũng không giận, chỉ nói: "Lão phu nhân cảm thấy bản phi đang gạt người sao?"
Lão phu nhân thở dài, nói "Lão thân biết, ngươi đang sợ lão thân đau lòng."
Đương nhiên là không phải, bản phi hành y chữa bệnh từ trước đến nay luôn coi trọng sự thành thật, được là được, không là không được, ta nói Công gia không sao, chính là không sao.
Lão phu nhân nhìn Tô Oanh không có nửa lời nói dối, ánh mắt ảm đạm như tìm được ánh sáng.
"Thái tử phi, ngươi nói Công gia ông ta... Thật sự không sao ư?"
"Cũng không phải Công gia không bị sao, nhưng không thể chết được, trên người ông ấy có hai vết thương do kiếm chém phải, một vết thương làm tổn thương lá lách, nhưng không nghiêm trọng, còn vết thương còn lại tương đối trí mạng, tổn thương thận trái, mà thận trái không thể giữ lại, cho nên ta đã cắt bỏ nó, tuy trong bụng Công gia còn một quả thận nữa, nhưng chỉ cần không căng thẳng quá độ và làm việc nặng, thì khả năng ông ấy sống sót được không phải vấn đề gì lớn."
Lão phu nhân nhìn Tô Oanh nghiêm túc nói cặn kẽ, lúc này bà ta không tin cũng không được.
Đường đường nàng là thái tử phi, không thể lấy chuyện này ra đùa giỡn được.
Lão phu nhân lộ ra biểu cảm cảm kích, muốn quỳ xuống cảm tạ Tô Oanh lại bị nàng ngăn lại.
Lão phu nhân không cần đa lễ, Công gia là trọng thần hai triều, trong lòng thái tử luôn cầu mong cho ông ấy mau khỏe lại, có thể giúp Công gia khỏe hơn, bổn phi cũng rất vui mừng.
"Thái tử phi với thái tử đúng là ân nhân của Công phủ chúng ta, cảm tạ hai người!"
Tô Oanh đỡ lão phu nhân đến ghế ngồi: "Chỉ là việc này lão phu nhân nên xem xét báo lại cho Công gia, ta sợ ông ấy suy nghĩ nhiều." Rốt cuộc ông ta cũng bị mất một quả thận, nếu là Trần Quốc công sẽ khó lòng nghĩ thông được, nhất định ông ta sẽ cảm thấy thân thể mình không hoàn chỉnh, ngược còn làm ảnh hưởng để việc khôi phục vết thương.
Lão phu nhân hiểu ý Tô Oanh, nói: "Đúng là thái tử phi suy nghĩ chu toàn, lão thân nhất đinh sẽ dấu chuyện này, không nói cho ai hết."
Lão phu nhân trong lòng hiểu là được.
Tô Oanh để lại thuốc cho Trần Quốc công, không lưu lại phủ Trần Quốc công quá lâu, chỉ là sau khi làm phẫu thuật xong, liền rời đi.
Lúc nàng rời khỏi Trần Quốc công phủ, Bạch Sương có chút tò mò.
"Sao thái tử phi lại vội vã như vậy làm gì?"
Người của Trần Quốc công phủ muốn giữ Tô Oanh ở lại dùng trà chiều, đây không phải một cơ hội rất tốt để lôi kéo làm quen với Trần Quốc công phủ sao?
"Một ngày chỉ có một bệnh nhân, hiệu suất làm việc như này chẳng phải rất thấp sao?"
Bạch Sương nghẹn họng, cảm thấy rất có lý.
Nhưng Tô Oanh không nói, điều nàng muốn chính là không có chút dây dưa dài dòng gì rồi rời đi.
Tiêu Tẫn nói, như vậy mới có thể khiến người của phủ Trần Quốc công cảm thấy, ước nguyện ban đầu của nàng chỉ là muốn đi cứu mạng Trần Quốc công, không phải muốn mượn cơ hội lôi kéo bọn họ.
Tô Oanh không cố ý che giấu hành tung của mình, người của Trần Quốc công phủ vừa hỏi liền biết kế tiếp nàng sẽ đi nơi nào, nếu bọn họ biết Tô Oanh lại đến nơi khác chữa bệnh cho đại thần, như vậy có thể nói, nàng thật sự muốn giữ lại những quan lớn trong triều đang cận kề cái chết như này, đúng là thật lòng suy nghĩ cho giang sơn Sở quốc.
Tô Oanh lười nghĩ nhiều vòng vo như vậy, Tiêu Tẫn nói như thế nào thì nói, nàng làm như thế nào là được.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Bạch Sương mở quyển sách trong tay ra nhìn, chợt nhíu mày: "Phủ Thừa tướng."