[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 736 - Chương 736: Chết Không Nhắm Mắt (1)

 Chương 736: Chết Không Nhắm Mắt (1) Chương 736: Chết Không Nhắm Mắt (1) Chương 736: Chết Không Nhắm Mắt (1)

Thái hậu nhắm mắt lại, nghe từng lời Mã Vương nói, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Vừa dứt lời, Mã Vương liền nắm chặt lấy tay Thái hậu: "A nương, người nhất định sẽ giúp ta đúng không?"

Ánh mắt Thái hậu run rẩy, cuối cùng cắn răng gật đầu.

Đáy mắt Mã Vương lộ ra vẻ đắc ý thắng lợi: "Ta biết ngay mà, người a nương thương nhất vĩnh viễn là ta."

Khang Trạch Đế tỉnh dậy lập Tiêu Tẫn làm Thái Tử rồi lại hôn mê tiếp.

Mê man ròng rã ba ngày mới tỉnh hẳn.

Lần này, Khang Trạch Đế cảm nhận rất rõ cơ thể mình đang dần suy bại, đó là một loại cảm giác mà chỉ người sắp chết mới hiểu được.

Khang Trạch Đế hoảng hốt quát to: "Người đâu, người đâu, mau tới..." Ông ta dốc hết toàn lực nhưng cũng chỉ như tiếng muỗi kêu.

Nội thị nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy vào, nhác thấy Khang Trạch Đế giãy giụa muốn ra khỏi giường, hắn vội vàng đến đỡ: "Trên người Hoàng thượng còn có thương tích, xin ngài đừng cử động nữa, vết thương nứt ra thì không tốt."

Khang Trạch Đế nắm chặt ống tay áo của hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thái tử, Thái tử đâu, Thái tử đi đâu rồi!"

Nội thị nói: "Hoàng thượng đừng nóng vội, giờ này Thái tử đã xuất cung, nếu Hoàng thượng có việc gấp muốn gặp Thái tử, nô tài sẽ phái người truyền Thái tử vào cung."

"Đi, đi, bảo Thái tử tới, Thái tử phi, Thái tử phi nữa..."

"Vâng."

Nội thị khom người lui xuống.

Hắn vừa đi thì có cung nữ đến báo Thái hậu nương nương tới.

Khang Trạch Đế nằm trên giường thở hổn hển, ông ta nhớ rõ lúc ấy ở trên đại điện Thái hậu thay mình chặn kiếm của Mã vương, đây là điều mà ông ta hoàn toàn không ngờ được.

Sau một lúc im lặng, Khang Trạch Đế đồng ý cho Thái hậu vào.

Vết thương của Thái hậu còn chưa lành nên đang ngồi trên xe lăn gỗ được cung nữ đẩy tới.

Thái hậu vào điện, thấy Khang Trạch Đế sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường thì đau lòng không thôi: "Hoàng thượng có khỏe không?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thái hậu, Khang Trạch Đế hơi cảm động.

Ông ta không nhớ nỗi ai đã tiêm vào đầu ông ta chuyện người mẹ đẻ này không hề thích mình, bà ấy chỉ quan tâm đứa con hoang ở bên ngoài cung kia.

Nhưng ông ta không biết đứa con hoang đó là ai, mãi đến khi ông ta nhìn thấy Thái hậu và Mã Vương ở cùng nhau, thế là đoán bừa thằng nhãi mà Thái hậu tâm tâm niệm niệm đó chính là Mã Vương, có điều bà luôn một mực phủ nhận.

Khi đó, Mã Vương chuẩn bị đi đánh trận, ông ta mới không lập tức lấy mạng của ông ấy, đấy cũng là lần ông ta hối hận mình do dự nương tay, đáng lẽ lúc đó ông ta nên giết tên kia mới phải!

"Trẫm chết rồi không phải đúng với ý nguyện của ngươi sao? Để đứa con hoang kia của ngươi đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của trẫm." Khang Trạch Đế biến sắc, hung tợn nhìn Thái hậu.

Thái hậu rưng rưng lắc đầu: "Ai gia chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thương tổn Hoàng thượng, nếu biết nó có tâm tư lệch lạc như vậy, ai gia dù có thế nào cũng sẽ khuyên nó đừng quay về."

Khang Trạch Đế cười lạnh, hiển nhiên không tin những gì Thái hậu nói.

"Thế thì ngươi nói cho trẫm, nghịch tặc kia hiện đang ở đâu?"

"Ai gia cũng trọng thương vừa tỉnh, sao mà biết được?"

Bên ngoài hoàng cung.

Tiêu Tẫn đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, vớ lấy cái áo choàng trên giá bên cạnh rồi mở cửa phòng trước khi người ngoài kịp gõ cửa.

Giang Dương vừa toan mở miệng, Tiêu Tẫn đã làm một động tác im lặng với hắn ta, ra hiệu hắn sang bên cạnh rồi nói.

Tô Oanh vừa ngủ, hắn không muốn đánh thức nàng.

"Chuyện gì?"

"Thái tử, vừa rồi trong cung phái người tới, nói Hoàng thượng muốn Thái tử và Thái tử phi lập tức tiến cung."

Mày kiếm của Tiêu Tẫn trầm xuống: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Dương lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không biết, nhưng trông dáng vẻ người truyền lời rất sốt ruột."

Tiêu Tẫn quấn lấy áo choàng: "Không cần kinh động Thái tử phi, bổn cung vào cung xem trước thế nào."

"Vâng."

Nói xong, hai bóng người biến mất trong màn đêm.

Tiêu Tẫn ra roi thúc ngựa, dùng thời gian ngắn nhất đến hoàng cung.

Trong tẩm cung, Khang Trạch Đế còn đang ép hỏi Thái hậu tung tích của Mã Vương, nhưng Thái hậu khăng khăng nói mình không biết gì cả.

Lúc này, nội thị vào nói Thái tử điện hạ đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment