Lúc ăn sáng Tô Oanh mới biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Chết rồi?"
"Vâng, Hoàng thượng, Thái hậu và Mã vương đều đã không còn."
Tô Oanh hơi kinh ngạc, sao lại chết nhanh vậy chứ, đột ngột thật, Mã vương không phải đã tẩu thoát thành công rồi ư, mắc gì cứ đâm đầu vào tìm chết.
Tô Oanh không thể hiểu được.
Tô Oanh không hiểu, Bạch Sương lại càng không hiểu.
"Hoàng thượng và Thái hậu hoăng, lát nữa Thái tử phi và các tiểu thế tử đều phải tiến cung."
"Ừ, ta biết rồi."
Ăn xong, Tô Oanh và hai bé cưng mặc tang phục vào cung.
Sau khi nhận được tin tức, văn võ bá quan nườm nượp kéo về cung để tỏ lòng thành kính, túc trực bên linh cữu.
Lúc đám Tô Oanh đến nơi, trong ngoài linh đường đã có rất nhiều người, mặt ai cũng toát lên vẻ bi thương.
Tiêu Tẫn quỳ gối trên bồ đoàn trong linh đường đáp lễ.
Tô Oanh nhìn hai cỗ quan tài trong linh đường rồi dắt hai bé cưng vào.
Tiêu Tẫn thấy Tô Oanh đến, bèn đứng dậy dẫn họ đến bên cạnh quỳ xuống.
Tô Oanh không hỏi nhiều, chỉ nhàm chán ném giấy hương vào chậu than.
Dựa theo quy củ, quan tài phải đặt bảy ngày trước khi đưa vào hoàng lăng.
"Ngày đầu tiên phải tuân theo quy trình, lát nữa sẽ dẫn bọn nhỏ đi nghỉ ngơi." Tiêu Tẫn thì thầm vào tai nàng.
Tô Oanh không mệt, chỉ thấy đốt hương hơi rát mắt.
Nhóm người đến lễ bái đầu tiên là hoàng thân quý tộc, sau đó mới đến văn võ bá quan.
Khi hoàng thất quý tộc tiến vào quỳ lạy, một bóng người gầy gò đột nhiên chạy tới, chỉ vào Tiêu Tẫn mắng: "Ngươi bớt ở chỗ này giả mù sa mưa. Phụ hoàng và hoàng tổ mẫu ta rõ ràng là bị ngươi hại chết nhưng ngươi lại đổ tội lên đầu Mã vương, ngươi mới là nghịch tặc thật sự!"
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn người tới, thấy cậu ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đôi mắt đỏ rực, trên người còn mặc tang phục hiếu tử.
Người này chính là Tam hoàng tử Tiêu Lễ.
Hậu cung của Khang Trạch đế có rất nhiều phi tần nhưng con nối dõi thưa thớt, không phải là không sinh được mà do số đứa sinh ra có thể sống đến trưởng thành le que chẳng mấy, nhất là con trai.
Trừ Tiêu Tuyệt và Tiêu Tẫn ra, Tiêu Lễ lớn tuổi nhất.
Cậu ta do Đức phi sở sinh, ông ngoại là Công bộ Thượng thư, tổ tiên là Bá An Hầu, nhưng tước vị đến đời Công bộ Thượng thư này đã bị thu hồi. Chức Công bộ Thượng thư không thấp, đã vậy còn là một chức vị béo bở, nhưng không tiếp cận được nhiều thực quyền ở bộ máy trung tâm, hơn nữa Tiêu Lễ tuổi còn nhỏ nên dù Tiêu Tẫn bị lưu đày, Tiêu Lễ cũng không phải là ứng cử viên sáng giá nhất cho cái ghế Thái tử trong cảm nhận của đám đại thần.
Tô Oanh liếc mắt nhìn Đức phi theo sát phía sau, mặt mũi nàng ta nhuốm đầy vẻ bi thương đi vào điện giữ chặt Tiêu Lễ, nghẹn ngào nói: "Điện hạ đừng nói bậy, không mau quỳ xuống xin lỗi Thái tử."
Tiêu Lễ lại cứng cổ nói: "Ta chỉ nói sự thật, tại sao phải xin lỗi? Chính hắn hại chết phụ hoàng và hoàng tổ mẫu, hắn mới là nghịch tặc, nghịch tặc."
Tiêu Tẫn lạnh lùng đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi từng bước tới trước mặt Tiêu Lễ.
Có thể là do khí thế trên người Tiêu Tẫn quá mạnh, Tiêu Lễ sợ hãi lùi lại vài bước.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Tẫn lạnh lùng nói: "Bôi nhọ Thái tử là trọng tội, nhưng bổn cung niệm tình huynh đệ, tha cho ngươi một mạng, nhưng trưởng huynh như cha, nếu không để ngươi nhớ lâu thì khó mà ăn nói với linh thiêng trên trời của Hoàng thượng."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Tẫn giơ tay đánh vào mặt Tiêu Lễ một cái tát thật lực.
Trước mặt Tiêu Tẫn, Tiêu Lễ như con chim cút chưa mở bụng, hắn tát một cái khiên Tiêu Lễ nghiêng người ngã lăn ra đất.
"Hoàng nhi!" Đức phi kêu lên, sợ tới mức quỳ xuống ôm lấy Tiêu Lễ.
"Thái tử bớt giận, Thái tử bớt giận, con nối dõi của Hoàng thượng vốn đã không nhiều, bây giờ Thái tử chỉ còn có hai huynh đệ là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, xin Thái tử tha cho họ một mạng đi."