Nhưng bất kể là Khang Trạch Đế cũng được, Thái hậu cũng được, thời đại của họ cuối cùng cũng sẽ theo cái chết của họ mà từ từ lụi bại.
Ăn xong, Tô Oanh thấy hai đứa trẻ bị hương nhan hun đến độ đỏ mắt thì để chúng nghỉ ngơi ở thiên điện, bảo Vương Túc ở lại trông nom, mình thì theo Tiêu Tẫn về linh đường.
Bên kia, Đức phi và Tiêu Lễ bị đưa về cung Đức phi.
Cấm quân thả họ vào phòng, đóng cửa lại. Lúc cửa vừa đóng lại, Đức phi thoắt cái bò lên, đập mạnh vào cửa: "Mở cửa, mở cửa, mau mở cửa cho bổn cung, Thái tử chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu hay sao!"
Nhưng cho dù nàng ta có la hét thế nào, bên ngoài không ai đáp lại.
Sau khi Đức phi xác định bên ngoài không có người, biểu tình phẫn nộ trên mặt dần dần phai nhạt, dáng vẻ dữ tợn tức giận vừa rồi không còn tăm hơi, nàng ta xoay người ngồi lại trên ghế.
"Cái tên Tiêu Tẫn này đúng là đáng giận, hại chết phụ hoàng và hoàng tổ mẫu thì cũng thôi, bây giờ còn nhốt chúng ta lại. Ta thấy hắn rõ ràng là muốn đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi xử chúng ta một thể!"
"Hắn sẽ không làm thế."
Tiêu Lễ kinh ngạc nhìn dáng vẻ chắc chắn của Đức phi thì không khỏi tò mò: "Mẫu phi sao dám kết luận Tiêu Tẫn sẽ không làm như vậy? Ngươi không phải nói hắn muốn giết tất cả chúng ta sao?"
Đức phi liếc cậu ta một cái: "Cho nên hôm nay mẫu phi mới để ngươi đi làm ầm ĩ một trận, sau này nếu chúng ta gặp chuyện không may, chuyện này tự nhiên sẽ đổ hết trên đầu Tiêu Tẫn, một tân đế mới đăng cơ như hắn, dám gánh nghi ngờ và bêu danh đó ư?"
mang nghi vấn cùng tiếng xấu như vậy sao?"
Tiêu Lễ sực hiểu: "Ý của mẫu phi là, ngươi cố ý để ta đến linh đường gây sự?"
Đức phi gật đầu: "Không sai, ông ngoại ngươi nói, náo loạn một hồi như vậy, Tiêu Tẫn sẽ không dám động đến chúng ta nữa."
Tiêu Lễ từ trước đến nay luôn nghe lời Đức phi, nhưng cậu ta lại thấy việc này có chút không ổn.
"Lát nữa tổ phụ ngươi sẽ đề xuất chuyện Tiêu Tẫn cho ngươi đất phong trên triều, chỉ cần có đất phong, ngươi lập tức mang mẫu phi rời đi, trời cao hoàng đế xa, ai làm khó dễ được ngươi?"
Tiêu Lễ nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy chuyện này sợ là sẽ không thuận lợi như vậy.
Màn đêm buông xuống.
Bóng tối bao trùm vòm trời khiến những lá cờ trắng treo trong hoàng cung trông vô cùng quỷ dị.
Tiêu Tẫn, Tô Oanh và vài phi tần trong hậu cung Khang Trạch đế vẫn canh giữ trước linh cữu.
Các đại thần vào cung bái lạy chỉ có thể canh giữ ở thiên điện bên ngoài linh đường.
Một tiếng "cheng" vang lên, đã là canh một.
Tiêu Tẫn bảo mấy phi tần kia đi xuống nghỉ ngơi, gọi một nhóm khác tới quỳ.
"Mệt thì đi nghỉ đi."
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh, thấy nàng cụp mi quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn còn tưởng nàng thương tâm quá độ, không có tinh thần.
Nhưng khi kề sát vào Tiêu Tẫn mới phát hiện Tô Oanh vậy mà ngủ rồi.
Có điều hắn vừa tới gần, nàng lập tức tỉnh ngay.
Tô Oanh nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?" Tuy mắt phượng nàng sáng ngời, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt nàng.
Tiêu Tẫn hơi đau lòng: "Về thiên điện nghỉ ngơi với cung nữ đi."
Tô Oanh ngáp một cái: "Ta đã ngủ được một lúc rồi, đợi thêm lát nữa, chàng đi xem con đi."
Tiêu Tẫn nghe vậy thì gật đầu, bảo cung nữ bưng nước trà cho Tô Oanh rồi đứng dậy đến thiên điện.
Vương Túc luôn túc trực ngoài sảnh, thấy Tiêu Tẫn tới thì mở cửa cho hắn vào.
Sau khi chắc chắn hai đứa trẻ đã ngủ ngon, Tiêu Tẫn ra khỏi phòng.
"Thái tử, Giang Ninh vương đến rồi." Nội thị bước nhanh tới thông báo cho Tiêu Tẫn. Giang Ninh Vương là anh em cùng cha khác mẹ của Khang Trạch Đế, sau khi phong vương không tới đất phong mà ở lại kinh thành làm vương gia nhàn tản.