Hắn ta quỳ xuống trước chậu than, cơ thể run rẩy, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, vẻ sợ hãi trên mặt thật sự là không che giấu được.
Vừa rồi khi hắn ta đến gần, Tô Oanh còn có thể ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc trên người hắn ta.
Hình tượng này nhìn thế nào cũng là một tên phế vật trầm mê tửu sắc.
Giang Ninh Vương dâng hương xong là lập tức bỏ chạy không ngoảnh lại.
Một tia sáng vàng đâm thủng chân trời, xua tan bóng tối của màn đêm.
Trời đã sáng.
Tô Oanh ngáp một cái, đi đến căn phòng bên cạnh, nằm xuống ôm hai đứa bé vẫn đang ngủ say mà ngủ.
Những ngày tiếp theo không có chuyện gì xảy ra, khi đưa tang, hạ táng trong hoàng lăng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
"Điện hạ, các nương nương trong hậu cung... không biết điện hạ sẽ xử lý thế nào?" Khang Trạch Đế chết đột ngột, Sở quốc cũng không có quy củ phi tần tuẫn táng theo, nên sắp xếp nhưng người này như nào, vấn đề này rơi xuống đầu Tiêu Tẫn.
"Người có con nối dõi thì ở lại, người không có con nối dõi thì thả ra cung, không có nơi ở đi thì tìm một chỗ để thu xếp."
"Vâng, nô tài sẽ đi làm nga."
Khang Trạch Đế đã được hạ táng, vậy việc kế tiếp phải làm là Tiêu Tẫn đăng cơ.
Tô Oanh làm Thái tử phi, cũng là Hoàng hậu tương lai, có rất nhiều việc phải làm.
"Thái tử phi, người hãy xem những cuốn sách và hệ thống nghi thức này, sau này làm Hoàng hậu có thể sẽ không giống với hiện tại."
Triệu ma ma ôm một đống sách đi vào, mở từng quyển ra, kiên nhẫn giảng giải cho Tô Oanh.
Tô Oánh nhìn đống sách chất cao hơn mình, chỉ cảm thấy não rất đau.
"Ngày đăng cơ đó, Thái tử phi có muốn..." Triệu ma ma nói đến khô miệng, chớp mắt đã nhìn thấy Tô Oanh nằm ngang trên ghế ngủ đến không biết trời đất gì.
Triệu ma ma: "..."
Triệu ma ma chậm rãi đóng cuốn sách trong tay lại, kéo chăn bông bên cạnh đắp cho Tô Oanh.
Không hiểu sao, bà ấy đột nhiên có chút chờ mong, bà ấy chờ mong, Hoàng hậu như vậy, Hoàng thượng như vậy, sẽ làm Sở quốc phát sinh biến hóa như thế nào.
Tô Oanh ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Nàng ngáp một cái, đứng lên hoạt động tay chân thì nhìn thấy nha hoàn thông truyền đi vào.
"Thái tử phi, nhị tiểu thư phủ Thừa tướng cầu kiến."
Tô Oanh dừng một chút: "Tô Ngọc Nhan? Nàng ta tới làm gì? Không gặp, bảo nàng ta cút."
"Vâng."
Nha hoàn lui ra, không được bao lâu lại trở lại: "Thái tử phi, Tô nhị tiểu thư nói thương thế của Tô Thừa tướng có sự thay đổi, muốn mời Thái tử phi tới phủ Thừa tướng một chuyến để khám cho Thừa tướng."
Tô Oanh xoa giữa lông mày, hai hàng lông mày mơ hồ hiện ra vẻ mất kiên nhẫn: "Nói cho nàng ta biết, đừng được voi đòi tiên, nếu không phụ thân của nàng ta chết, ta sẽ để cho nàng ta đi chôn cùng."
Nàng hiểu rõ vết thương của Tô Ngọc Luân hơn ai hết, trông có vẻ đáng sợ, nhưng nếu xử lý đúng chỗ thì hoàn toàn không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất trong quá trình miệng vết thương khép lại đau đến không muốn sống mà thôi, Tô Ngọc Nhan lúc này tới đây, phần lớn là muốn bày trò gì đó, nàng không có tâm tình chơi với nàng ta.
Tô Ngọc Nhan trên đầu đội mũ sa, chờ ở ngoài cửa với cảm xúc vô cùng lo lắng.
Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Tô Oanh ngu xuẩn này sẽ trở thành Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu.
Nàng ta cảm thấy Thái tử nhất định là bị nó uy hiếp, nếu không thì không một nam nhân bình thường ai có thể chịu được nữ nhân độc ác như Tô Oanh!
Nàng dịu dàng như thế, ưu tú như thế, nếu để cho Thái tử thấy, Thái tử khẳng định sẽ không liếc mắt nhìn Tô Oanh thêm một cái nào nữa, nhưng trước đó, nàng ta vẫn phải tiếp cận Thái tử thông qua Tô Oanh ngu xuẩn này, như vậy nàng ta mới có thể thể hiện mình trước mặt Thái tử.