Ban đầu nàng chỉ muốn xem rốt cuộc mục đích cuối cùng của Bình Lăng Công chúa là gì, nghĩ tới nàng ta ở bên Nam quốc có cấp bậc cao như thế, không ngờ xoay một vòng lớn, cuối cùng cũng chỉ muốn vào hậu cung của Tiêu Tẫn, nàng thật sự không thể hiểu nổi.
Từ phản ứng của Bình Lăng Công chúa trên đại điện cùng với Vũ Vương kẻ xướng người hoạ, có thể thấy được suy đoán của Lâm Thù Du có chín phần mười là đúng.
"Ngươi nói đúng, tối nay bảo Hạ đại thúc thêm đùi gà cho người."
"Hì hì, cảm tạ Hoàng hậu nương nương."
Bạch Sương nghe thế thì có hơi mơ hồ: "Nếu là nàng ta đến hoà thân, danh chính ngôn thuận nói thẳng muốn vào hậu cung là được rồi, còn cần phải rắc rối lòng vòng như thế làm gì?"
"Bởi vì..."
Lâm Thù Du liếc nàng một cái: "Ngươi không biết danh tiếng của Hoàng hậu bên ngoài uy vũ biết bao nhiêu đâu, chẳng phải vì sợ Hoàng hậu không gật đầu, cho nên mới bày trò quỷ mưu mẹo kia để làm quen Hoàng hậu trước chứ gì."
"Vậy thì cũng không cần phải nói mình đã có người bên ngoài."
"Nói mình đã có người bên ngoài thì Hoàng hậu mới buông lỏng cảnh giác chứ, nếu không thì nàng ta hao tổn bao nhiêu công sức như thế làm gì?"
Bạch Sương nhún vai, tỏ ý không hiểu.
Tô Oanh cũng không hiểu.
Nam quốc không thể ngu ngốc đến mức nghĩ rằng, đưa một Công chúa vào hậu cung, hai nước sẽ giữ được mối hoà hảo mãi mãi chứ?
Giữa hai đất nước với nhau, từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ nói đến lợi ích.
Nàng thấy Bình Lăng Công chúa muốn gả cho Tiêu Tẫn là chỉ là cái cớ, muốn làm mật thám mới là sự thật, dù sao đây cũng là cơ hội để ở lại một cách danh chính ngôn thuận, sao có thể không nắm bắt.
Chỉ tiếc, họ tính sai rồi.
Nam quốc quả thật đã tính sai, sai ở chỗ họ đánh giá bản thân quá cao, lại đánh giá người khác quá thấp.
Từ lúc trở về hành cung, điều đầu tiên Bình Lăng Công chúa làm là chạy đến gương soi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dồi dào sắc xuân, người thấy người thương của mình, nàng ta không thể hiểu nổi, sao Tiêu Tẫn nhìn thấy nàng ta thế này mà chẳng hề biết thương tiếc chút nào vậy, điều này hoàn toàn trái ngược với những gì trong tưởng tượng của bọn họ!
"Muội thật ngu xuẩn, chắc chắn là muội xử lý không tốt khiến Tô Oanh nghi ngờ rồi!" Vũ Vương giơ tay định tát Bình Lăng Công chúa, nhưng đột nhiên nàng ta đứng phắt dậy, tóm lấy cổ tay hắn ta.
Đôi mắt chẳng khác gì rắn rết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Đừng quên thân phận của huynh."
Vũ Vương sững người, cả người đông cứng lại, hắn ta nhíu mày thật sâu, ánh mắt đầy hung tàn, nhưng vẫn cứng rắn nhịn lại, buông tay xuống.
Bình Lăng Công chúa là con gái cưng của Quốc vương Nam quốc, mẹ đẻ là Quý phi Nam quốc, ban đầu khi sang Sở quốc, Bình Lăng Công chúa không có ý định hoà thân, nhưng thấy Sở quốc trải qua những thay đổi trong triều đại, nàng ta đã thay đổi quyết định.
Tiêu Tẫn tuổi trẻ tài cao, có năng lực, có dã tâm, người như vậy rất xứng đôi với nàng ta.
Nhưng Tô Oanh lại là rắc rối, nàng ta cảm thấy Tô Oanh là một người ngu ngốc chỉ biết múa thương vung kiếm, chỉ cần nàng ta dùng chút mưu mẹo là chắc chắn sẽ có được lòng tin của nàng. Vì vậy nên nàng ta mới diễn những màn kịch đó.
Khi Tô Oanh đưa ngọc bài cho nàng ta, nàng ta đã cảm thấy mình sắp thành công rồi. Nhưng nàng ta lại không ngờ tới Tô Oanh sẽ lừa mình, đưa cho mình tấm ngọc bài của một tên thái giám, hại nàng ta trở thành hôn thê của Tam Hoàng tử.
Nghĩ đến Tam Hoàng tử, Bình Lăng Công chúa lại càng tức giận hơn, một tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa, bên họ mẹ cũng không đủ quyền lực, sao có thể xứng với nàng ta đây!
"Vậy bây giờ phải làm sao? Muội đã nhận thánh chỉ tứ hôn rồi, muội muốn không lấy cũng không được."