Lâm Thù Du hất cằm lên một cái rất mượt: "Vẫn là Hoàng hậu nương nương dạy giỏi."
Bạch Sương tỏ vẻ khinh bỉ với thói nịnh nọt này của Lâm Thù Du: "Bình Lăng Công chúa không thể nào tiếp tục giở mấy mánh khoé gây rối đâu chứ?"
"Gây rối, chắc chắn là muốn gây rối rồi, mọi người nghĩ xem, nàng ta sẽ nghĩ được cách gì để không phải gả cho Tam Hoàng tử?"
Hai người nghe vậy thì đều cau mày, ngoại trừ kháng chỉ, còn có thể có cách nào nữa không?
"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Đang nói chuyện dở, cung nữ truyền lời đã đến ngoài cửa.
"Vào nói đi."
Cung nữ đi vào cung rồi, khom người cất tiếng: "Hoàng hậu nương nương, vừa rồi phía hành cung phái người sang truyền lời, ngày mai Bình Lăng Công chúa sẽ tổ chức tiệc nhỏ thưởng trà tại hành cung, không biết Hoàng hậu nương nương có bằng lòng đến tham dự không?"
"Ngoài mời bổn cung ra, còn mời ai nữa không?"
"Nô tỳ cũng không rõ."
"Trở về truyền lại lời, bổn cung nhất định sẽ đến đúng giờ."
Cung nữ vâng lời rồi lui ra ngoài.
Tô Oanh liếc mắt nhìn hai người, cười nói: "Thấy chưa, chuẩn bị đến giờ gây rối rồi."
"Ngày mai nô tỳ sẽ tháp tùng Hoàng hậu đi." Lâm Thù Du xoa xoa tay, ra dáng sắp đánh một trận lớn.
"Được."
Tiệc nhỏ thưởng trà này của Bình Lăng Công chúa, tuy nói là tiệc, nhưng thực chất cũng chỉ mời mỗi mình Tô Oanh.
Khi Tô Oanh tới hành cung, Bình Lăng Công chúa và Vũ vương đã đích thân ra tận đại môn hành cung nghênh đón, dẫn Tô Oanh thẳng vào chỗ chủ vị trong chính điện hành cung.
Bình Lăng Công chúa nhận lấy chén trà từ tay thị nữ, bước tới trước mặt Tô Oanh rồi khom người hành lễ, vẻ mặt thành khẩn nói: "Trước đây là do Tú Lâm không hiểu chuyện, mạo phạm Hoàng hậu nương nương, hôm nay Tú Lâm muốn nhân cơ hội này đến nhận tội với Hoàng hậu nương nương, nếu như nương nương không vui, trách phạt Tú Lâm thì Tú Lâm cũng không dám có một lời oán trách."
Nói rồi, nàng ta lại cúi đầu dâng chén trà trong tay lên, thái độ cung kính vô ngần.
Tô Oanh không làm khó dễ nàng ta, vươn tay nhận lấy chén trà từ tay nàng ta rồi đặt xuống bàn trà: "Lời xin lỗi này, bổn cung chấp nhận."
Bình Lăng Công chúa nghe vậy thì mỉm cười đứng dậy, dáng vẻ của nàng ta trông cực kỳ vô hại, đặc biệt đôi mắt to tròn kia khiến nàng ta nom như một chú thỏ đơn thuần.
Sau khi ngồi xuống chỗ ngồi thứ bên dưới Tô Oanh, nàng ta lại bảo thị nữ mang thêm nhiều món điểm tâm tới.
Khi nhìn lướt qua, những món được bưng lên có vẻ khác với những gì Tô Oanh từng ăn trước đây.
"Nương nương, những món này đều là điểm tâm do ngự trù hoàng cung Nam Lâm quốc làm, mang đậm đặc điểm văn hoá Nam quốc, không biết nương nương có thích không." Bình Lăng Công chúa nói rồi lại cầm một miếng điểm tâm lên ăn, nhìn không giống đang ăn bình thường mà cử chỉ cứ như đang thử độc cho Tô Oanh.
So với thịt, thực ra thì Tô Oanh không quá say mê hứng thú với điểm tâm ngọt mấy, nàng chỉ cầm một miếng bánh sữa lên chóp mũi ngửi thử.
"A!"
Bình Lăng Công chúa đột nhiên nhăn mặt đau đớn, tay ôm lấy bụng, điểm tâm trong tay cũng theo đó rớt xuống đất.
Lâm Thù Du thấy thế thì biết ngay vở kịch sắp bắt đầu rồi, lập tức chắn trước mặt Tô Oanh.
Tầm nhìn của Tô Oanh bị nàng ấy che khuất hết, nàng ấn mi tâm, kéo Lâm Thù Du sang bên cạnh: "Bình tĩnh."
Nghe thấy tiếng động, các thị nữ lập tức nhao nhao chạy tới xem tình hình Bình Lăng Công chúa.
"Công chúa, người làm sao vậy?"
"Bụng, bụng của ta đau quá..."
"Để bọn nô tỳ đỡ Công chúa vào trong trước đã."
Hai thị nữ tiến lên nâng Bình Lăng Công chúa vào nội điện.
Tô Oanh liếc mắt, thoáng nhìn thấy vết tích một giọt máu tươi mới nhỏ xuống đất.
"Không phải nàng ta muốn vu oan cho Hoàng hậu nương nương đầu độc nàng ta chứ, thật là đáng ghét! Hoàng hậu nương nương, yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ biện luận đúng lý lẽ, sẽ không để nàng ta vu oan cho Hoàng hậu nương nương!"