Người tới lấy từ trên người một lá thư được bọc chặt đưa cho Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn mở ra nhìn, sắc mặt lạnh đi.
"Hoàng thượng, năm nay, lũ lụt ở Kinh Châu tới sớm hơn so với năm ngoái chút, đập mới xây đã xong nhưng lúc mở cổng thì xảy ra vấn đề. Hiện giờ bản vẽ ban đầu của con đập lớn đã bị mất và không thể tu sửa trong thời gian ngắn. Chu đại nhân lập tức phái tiểu nhân về truyền tin cho Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng nghĩ cách."
Sau khi Tô Ngọc Luân bị trọng thương, Tiêu Tẫn lập tức phái Chu Lâm tới Kinh Châu giám sát việc xây dựng đập lớn. Vốn theo dự kiến ban đầu, con đập mới sẽ hoàn thành cuối tháng trước, đến giữa tháng sau có thể sử dụng.
Nhưng bây giờ lại xảy ra vài vấn đề, công nhân xây dựng đập bãi công, gần nửa tháng mới bắt đầu lại được. Hiện tại lúc đến sớm hơn định kỳ khiến bọn họ trở tay không kịp.
"Hiện giờ mưa ở Kinh Châu như thế nào?"
"Mưa rất to nhưng may không liên tục nên có khoảng trống để xả lũ. Giờ có đập cũ chống đỡ nhưng đập cũ cũng xảy ra vài vấn đề, Chu đại nhân tính dẫn người đi tu sửa."
"Trẫm đã biết, ngươi lui ra đi."
"Vâng!"
Tiêu Tẫn chắp tay suy nghĩ: "Bản đồ ban đầu của đập là ở trong tay Tô Ngọc Luân."
Trương Thư Minh nói: "Vâng, việc này từ đầu do Thừa tướng đại nhân toàn quyền phụ trách."
"Phái người đi, ngay lập tức khiến Tô Ngọc Luân mang bản đồ gốc của đập mới vào cung."
"Vâng!"
Tiêu Tẫn vẫn chờ ở ngự thư phòng, đợi đến khi hừng đông, trước giờ lên triều vẫn không thấy Tô Ngọc Luân mang bản đồ tới.
Nội thị đi truyền lời về báo Tô Ngọc Luân hôn mê chưa tỉnh.
Tiêu Tẫn phái hắn ta dẫn theo thái y đi tới phủ Thừa tướng, tình huống ở Kinh Châu không thể chậm trễ.
Ban đêm lúc Tiêu Tẫn rời đi, Tô Oanh có biết nhưng không biết nguyên nhân.
Cảm thán làm hoàng đế thật khó, dù dậy sớm cũng không có được một đêm an giấc.
Tiêu Tẫn trở về lúc ăn sáng.
Tô Oanh chú ý thấy mày hắn nhíu chặt lại hơn cả bánh quai chèo. Nàng hiếm khi nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt hắn.
"Có phải có chuyện gì không?"
Tiêu Tấn nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, muốn để thần thái của mình thoải mái hơn nhưng đôi mày vẫn luôn không giãn ra.
"Đập mới ở Kinh Châu có vài vấn đề, bản đồ gốc xây dựng không thấy. Hiện tại chỉ có một phần bản đồ gốc trong tay của Tô Ngọc Luân nhưng ông ta hôn mê tới giờ."
Người không tỉnh nên không hỏi được bản vẽ ở đâu.
Tô Oanh nhíu mày: "Ông ta hôn mê không tỉnh sao?"
"Ừ!"
"Nguyên nhân là gì?"
"Thái y nói là do khí hư, cũng không xác định được nguyên nhân hôn mê."
Tô Oanh đếm ngày, nàng trị thương cho Tô Ngọc Luân đã qua bao nhiêu ngày, khuôn mặt đã kết vảy, ông ta khí hư cái khỉ gì.
"Chút nữa ta đi qua đó một chuyến, vừa hay kiểm tra thêm cho ông ta."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ!"
Sau khi ăn xong, Tô Oanh rời cung.
Đến phủ Thừa tướng, ngoại trừ Tô Ngọc Luân thì toàn bộ người Tô gia đều ra ngoài nghênh đón.
Tô Oanh không để ý tới bọn họ mà đi thẳng tới phòng của Tô Ngọc Luân.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Tô Ngọc Luân đâu rồi?"
"Thưa nương nương, lúc này lão gia vẫn đang hôn mê bất tỉnh."
Tô Oanh cười lạnh: "Đúng không thế, hôn mê thế nào mà không tiến cung nói cho bản cung biết?"
Tô Oanh đẩy người hầu ra, đi thẳng vào trong.
Tô Ngọc Luân đang nằm trên giường.
Vết thương trên mặt ông ta đã kết vảy, nhìn qua rất ghê rợn, giống như một con rất rất to bò trên mặt.
Tô Oanh đưa tay về phía Tô Ngọc Luân. Mọi người ở đây nghĩ nàng muốn bắt mạch cho Tô Ngọc Luân nhưng bỗng nhiên nàng dùng hết sức nhéo xuống khuỷu tay của Tô Ngọc Luân.
"A!"
Tô Ngọc Luân đau tới mức kêu lên, nhảy từ trên giường dậy, đau đớn càng khiến khuôn mặt ông ta nhăn nhó.
"Hoàng hậu đang làm gì thế? Ngươi biết rõ phụ thân đang bị thương nặng còn gây thương tổn cho ông ấy." Vẻ mặt Tô Ngọc Nhan giận dữ đi ra bảo vệ trước mặt Tô Ngọc Luân.