Tô Ngọc Luân cảm thầy trước mắt từng chút biến thành màu đen, cái chết tới gần khiến ông ta sợ hãi.
Ông ta cầu xin nhìn về phía Tô Oanh, cầu xin nàng buông tha cho mình.
Nhưng Tô Oanh như không phát hiện ra, môi vẫn luôn nở nụ cười nhạt, giống như đang cười nhạo ông ta tự cho mình là đúng.
Dần dần, trước mắt Tô Ngọc Luân càng đen, người cũng sắp mất đi ý thức.
Lúc ông ta nghĩ mình sẽ chết trong tay Tô Oanh thì bỗng dưng ông ta mở to hai mắt, khó tin nhìn Tô Oanh.
"Tô Thừa tướng, ta hỏi ngươi một lần nữa, bản đồ gốc ở đâu?"
Tô Ngọc Luân ngồi dậy, giận dữ lườm Tô Ngọc Oanh, nghiến răng nói: "Ta đưa cho ngươi!"
Ông ta xuống giường, đi tới trước giá sách cách đó không xa, nhẹ nhàng di chuyển đồ trang trí nhỏ trên giá sách, cơ quan phía sau giá sách mở ra.
Đằng sau cơ quan là một ngắn tối, trong ngăn có một chồng bản vẽ.
Thiết kế của đập là bí mật, ngoài trừ ông ta chỉ có hai thợ chủ công trình đã xem qua bản đồ gốc, còn lại là bọn họ vẽ thành nhiều phần nhỏ khác nhau, giao cho những người phụ trách khác nhau. Hoàn thành xong một hạng mục, các bản vẽ được phát cho họ sẽ phải phân hủy.
"Bản đồ gốc trong này."
Tô Oanh cầm lấy bản vẽ dày cộm lên xem xét cẩn thận.
Một một trang đều được vẽ rất chi tiết, chắc chắn không phải đồ giả.
"Nếu như tập bản đồ này có vấn đề thì ta sẽ lấy mệnh của cả Tô gia của ngươi!"
Trong lòng Tô Ngọc Luân hận muốn chết. Ông ta cũng không định giữ bản vẽ làm của riêng, ông ta vẫn chưa hết kỳ Thủ tướng. Nhưng ông ta không muốn giao bản vẽ dễ dàng như thế, muốn trao đổi chút lợi ích thôi. Nhưng ngờ đâu Tô Oanh lại quyết liệt như vậy! Tô Ngọc Nhan tiến cũng có gì không tốt với nàng đâu, hậu cung luôn có người vào, chẳng lẽ người trong nhà tin tưởng bằng người ngoài sao?
Đúng là ngu xuẩn!
Sau khi Tô Oanh lấy được bản đồ thì hồi cung luôn. Sau khi tiến cung thì mang bản vẽ giao cho Tiêu Tẫn.
"Có người nào có thể kiểm định bản đồ thật hay giả không?" Dù Tô Oanh cảm thấy Tô Ngọc Luân sẽ không để ý con đường làm quan của bản thân mà đi làm chuyện ngu ngốc với bộ bản đồ. Nhưng để phòng ngừa thì vẫn muốn kiểm định để chắc chắn hơn.
Tiêu Tẫn khẽ vuốt cằm, bảo Trương Thư Minh tìm người tới kiểm định.
Tô Oanh nhìn một chồng bản vẽ lại nhìn Sở Yến nhíu chặt mày: "Kinh Châu lại truyền tin tức tới sao?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ, tình huống không tốt lắm."
"Bản vẽ này, chàng định để ai mang tới?"
Bản vẽ này quan trọng, tình huống của Kinh Châu phải chắc chắn tới nhanh, phải đảm bảo bản vẽ an toàn.
Muốn nhanh thì không thể đi đông mà muốn an toàn thì một người cưỡi ngựa đi đưa sao có thể đảm bảo an toàn chứ?
Vấn đề này Tiêu Tẫn đã tự hỏi.
"Định chọn một võ tướng đắc lực."
Tô Oanh đột nhiên nói: "Ta sẽ đi!"
Tiêu Tẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, không hề nghĩ ngợi từ chối.
Tô Oanh đánh gãy lời hắn: "Tiêu Tẫn, chàng hiện giờ là vua một nước, xử lý việc nước phải nghĩ tới thần dân của chàng trước, không được mang theo tình cảm cá nhân. Ta đi, cho dù an toàn hay tốc độ thì ta đều có thể đảm bảo với chàng, chàng không có lý do nào từ chối ta."
Tiêu Tẫn nhanh chóng phản bác: "Nàng là quốc mẫu, là thê tử của Tiêu Tẫn ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng đi vào chỗ nguy hiểm. Chuyện này nếu để phía nam để những người căm hận không thể để hắn ngã xuống biết được thì sao có thể không ra tay ngăn cản chứ?
"Nếu như Kinh Châu vì chuyện phần bản đồ này không được đưa tới kịp mà xảy ra chuyện thì người là hoàng đế như chàng sẽ càng thêm phiền phức. Đừng do dự, cứ tin tưởng ta."
Tiêu Tẫn tin tưởng Tô Oanh nhưng cũng không muốn xa. Nhưng nghĩ tới cảnh Kinh Châu nguy hiểm bây giờ, cuối cùng hắn đã đồng ý.
Đợi những người đó xác nhận bản vẽ không có vấn đề thì nàng sẽ lập tức xuất phát.