Sau khi đút thuốc cho hắn ta, Tô Oanh lấy châm ra châm giải độc cho hắn ta. Chưa tới hai phút đồng hồ, khuôn mặt tái nhợt của Chu Lâm dần dần khôi phục được chút nhân khí.
Tô Oanh lấy một cây ngân châm, nắm lấy ngón tay của hắn rồi đâm mạnh vào, ép ra mấy giọt máu.
Chu Lâm mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy có người nắm lấy tay mình thì muốn giơ tay định đánh trả.
Tô Oanh nhanh chóng quay đầu nắm lấy cổ tay hắn ta, hắn ta chưa kịp mở miệng nhỏ tiếng nói: "Im miệng, là ta."
Chu Lâm nghe ra giọng nói của Tô Oanh, nhưng hắn ta vẫn mở to mắt kinh ngạc. Hắn ta nghĩ rằng bản thân đang bị ảo giác, nếu không thì làm sao Tô Oanh lại mang khuôn mặt của một người đàn ông và xuất hiện ở nơi quái quỷ này.
Tô Oanh thấy hắn ta dần dần bình tĩnh lại mới buông ra: "Không cần nghi ngờ, là ta. Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Lâm lấy lại tinh thần, lần nữa khẳng định người trước mặt chính là Tô Oanh, ánh mắt đó tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.
Chu Lâm ôm ngực ngồi dậy, nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian này, máu trong người dâng trào, hắn ta vô cùng tức giận.
"Hoàng thượng để thần tới kiểm tra tiến độ xây dựng con đập. Khi thần mới đến, mọi thứ vẫn bình thường. Tuy nhiên, cách đây không lâu, một phần con đập đang xây dựng đột nhiên bị lỏng và sập. Thần nhận ra có điều gì đó không ổn và ngay lập tức đã báo cáo với hoàng thượng."
Lúc đầu, các quan viên ở thành Kinh Châu này rất hợp tác, tích cực tìm kiếm nguyên nhân sự cố của con đập. Họ nói rằng cát sỏi sử dụng ở khu vực đó có vấn đề, chỉ cần phá bỏ đi xây lại là được. Sau khi nhận được tin, hắn ta đưa thợ từ kinh thành tới xác nhận tình hình thì người thợ ấy bất ngờ bị trượt chân ngã xuống nước và chết đuối.
"Lúc đó thần đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng người thợ đã chết, thần lo họ sẽ tấn công mình nên giả vờ ngu ngốc, đợi triều đình cử người xuống. Nhưng đêm đó, trước khi tin tức lan truyền, thần đột nhiên đổ bệnh."
Trước khi hôn mê, hắn ta dùng chút sức lực cuối cùng nhờ thân tín của mình gửi tin tức về kinh, nhưng lo tin nhắn sẽ bị chặn nên không nói quá trực tiếp.
Có điều hắn ta ngạc nhiên là viện trợ của triều đình đã đến, nhưng điều hắn ta không ngờ tới người đến lại chính là Tô Oanh.
"Ý ngươi là những người ở đây động chân động tay tới con đập."
Chu Lâm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thần không có bằng chứng thuyết phục, nhưng nhìn biểu hiện của họ thì những vấn đề hiện tại của con đập mới chắc chắn có liên quan đến bọn họ."
Tô Oanh nghe vậy thì cau mày, con đập liên quan đến mạng sống của hàng ngàn bá tánh, đây không phải chuyện có thể coi thường.
"Hoàng hậu có mang theo bản vẽ gốc không?"
Tô Oanh gật đầu.
"Đừng nói là Hoàng hậu đã đưa bản vẽ gốc cho bọn họ nhé?"
"Vẫn chưa."
Chu Lâm thở dài: "May là vẫn chưa, thần nghi ngờ bọn họ muốn hủy đi bản vẽ."
"Nương nương định làm gì?"
Ánh mắt Tô Oanh bình tĩnh, đập nước xả ra vấn đề nhất định có liên quan đến bọn người Dịch Côn. Đến Chu Lâm bọn họ còn dám ra tay, huống chi là những người khác, nói không chừng có người đứng sau muốn lợi dụng chuyện này để gây rắc rối.
"Nói cho ta biết những tin tức mà ngươi biết được, sau đó tiếp tục giả vờ ngất, việc còn lại thì để ta xử lý."
Chu Lâm có chút lo lắng, nếu chuyện này không xử lý tốt thì sẽ có rất nhiều người phải mất mạng.
"Nương nương định làm gì?"
Tô Oanh nheo mắt nói: "Để bọn họ biết, bản cung tới đây."
Làm rõ thân phận cả Tô Oanh thực sự là một quyết định rất mạo hiểm, nhưng nếu mọi việc suôn sẻ, đó sẽ là cơ hội để Đế Hậu chiếm được cảm tình của bách tính.
Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, Tô Oanh lựa chọn cái sau.